"Chủ nhân, nàng muốn gϊếŧ hắn phải không?"
Rõ ràng ban nãy vẫn còn bộ dáng ôn nhu động lòng người, vừa quay lưng liền lộ ra bộ dáng hung thần ác sát..
"Chủ nhân?"
Ngân Lang từ trong tay áo nhảy ra, nhìn Bùi Tịch đang xuất thần, lo lắng lôi kéo hắn "Chủ nhân! Người bị sao vậy?"
Ánh mắt Bùi Tịch sẫm lại "Không sao."
Dứt lời xoay người đóng cửa phòng, Ngân Lang vội vàng đi theo hắn;
Một khắc sau Tô Mộng Mộng nhìn mái tóc giống như bị chó gặm của Từ Châu, vừa lòng gật gật đầu, siết chặt dây thừng thêm một chút.
Trong lòng vui vẻ, "Sư huynh, ngoan ngoãn ở đây hóng gió trôi qua đêm nay nha, ngày mai muội lại đến cùng huynh luận võ."
"A.. um.. um!" Ta sai rồi, mau thả ta ra đi! Sư muội!
Tô Mộng Mộng đi một vòng quanh gốc cây, xác định cây này đủ chắc chắn, dây thừng cũng đã cột chặt.
Mới xoay người rời đi, "Chúc huynh tối nay mơ đẹp nha, sư huynh!"
"A.. um!" Từ Châu khóc không ra nước mắt, không ngừng giãy giụa, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện đêm nay không có ai đi ngang qua đây..
Tô Mộng Mộng đi đến sân của nam chính, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười ấm áp.
Tô Mộng Mộng thật sự có chút bội phục bản thân, bây giờ nàng đã hoàn toàn thích ứng với thiết lập nhân vật của nàng, cũng đã luyện được công phu một giây lật mặt!
"Sư đệ?" Người đâu? Sao lại biến mất rồi?
Tô Mộng Mộng nhìn căn phòng trống không, đánh giá sơ qua phòng ngủ của Bùi Tịch, chỉ có một cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-nam-chinh-benh-kieu-hac-hoa/1859306/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.