Ám quang chợt lóe, Ngân Lang té lăn trên đất;
"Ngao ngao.. Chủ nhân, ngươi làm gì vậy?" Nó nghiêng đầu ủy khuất, sao lại đẩy nó ra!
"Tự tìm chỗ ngủ đi!" Bùi Tịch chỉ nhìn thoáng qua nó, lại tiếp tục đọc sách trên tay;
Ngân Lang nhìn quanh phòng một chút liền nhảy lên chiếc ghế lười mềm mại Tô Mộng Mộng đặc biệt đặt ở giữa phòng, nhún nhún "Vậy ta liền ngủ ở đây!" Thật mềm mại, thoải mái hơn ngủ trong tay áo nhiều!
"Đi xuống!" Bùi Tịch trầm giọng, trong mắt tràn đầy khó chịu.
"Không, không, ta phải ngủ ở đây!" Móng vuốt của Ngân Lang bám chặt ghế lười, rướn người hú hét, không chút nhượng bộ;
Không đợi Bùi Tịch nói thêm gì, lập tức ghé vào ghế, nhắm mắt lại, ngủ.
Ngón tay Bùi Tịch động một chút, bên cạnh liền xuất hiện một cái ghế y hệt, "Qua đó nằm."
Ngân Lang mở mắt, nhìn nhìn, nhảy lên ghế mới "Cũng không khác gì nhau, làm sao phải đổi chứ!"
Chủ nhân quả nhiên âm tình bất định, hỉ nộ vô thường!
Dưới ánh đèn, Bùi Tịch ngồi gần cửa sổ đọc sách, bóng hắn trải dài trên bàn..
Ngày hôm sau, Tô Mộng Mộng đặc biệt dậy sớm đến rừng trúc thăm Từ Châu.
Trong sân, Bùi Tịch nhàm chán ném thức ăn cho Ngân Lang.
Ngân Lang chụp được đồ ăn, nhanh nhẹn nuốt xuống "Chủ nhân, rốt cuộc tối qua các ngươi đã làm gì?"
Làm sao nhanh như vậy?
Đôi mắt Bùi Tịch lóe lóe, nhớ lại tối qua, "Nàng chỉ sờ sờ mặt ta, khen ta lớn lên đẹp, không nhịn được mới làm vậy, sau đó liền nói mệt nhọc ngay lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-nam-chinh-benh-kieu-hac-hoa/362523/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.