Tiêu Dĩ Hàn cứ nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y cảm thấy tối nay mình sẽ phải chịu khổ, quả nhiên tối đó bị Tiêu Dĩ Hàn tra tấn đến mức cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Trong lúc mơ màng, Tiêu Dĩ Hàn vuốt tóc Lý Tuyết Y, “Ngoài anh ra, em không được phép nhìn ai khác.”
Lý Tuyết Y mơ màng ngủ, thời gian nhanh chóng đến lúc tổ chức đám cưới.
Nguyên chủ là trẻ mồ côi, còn mẹ Tiêu Dĩ Hàn đã qua đời, chỉ có cha của anh là Tiêu Lệ vẫn còn, nhưng Tiêu Dĩ Hàn hoàn toàn phớt lờ ông ta, Tiêu Lệ mãi mãi không nhận được sự tha thứ từ Tiêu Dĩ Hàn, thậm chí Tiêu Dĩ Hàn thừa kế gia sản nhà họ Tiêu cũng chỉ vì di nguyện của mẹ anh khi qua đời.
Đám cưới được tổ chức rất long trọng, hầu như toàn bộ là người trong công ty, Lý Tuyết Y trước khi tổ chức đám cưới đã đến nhà Tô Cầm, nhờ Tô Cầm làm cha mẹ cô.
Tô Cầm đồng ý ngay lập tức, “Cháu thực sự có chút giống con gái của dì.”
Khi nghe câu này, Lý Tuyết Y suýt khóc, nhưng cô cố gắng kiềm chế, “Cảm ơn dì.” Mẹ ơi.
Tại đám cưới, khi cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau, Tiêu Dĩ Hàn đeo nhẫn cho Lý Tuyết Y, những ngón tay trắng nõn hơi run rẩy.
Lý Tuyết Y bị Tiêu Dĩ Hàn ôm chặt, cả đời này bọn họ sẽ dựa vào nhau, đồng hành cùng nhau trải qua mọi niềm vui nỗi buồn.
Tô Cầm nhìn mà nước mắt rơi, nếu như Tuyết Y còn sống thì tốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-nu-phu-em-vua-mem-lai-vua-ngot/2673217/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.