"Xoẹt" một tiếng, hàn quang loé lên, đoản đao của Văn Giác kề vào cổ họng nàng, giọng điệu quát lớn: "Ngươi đã biết những gì?"
Lục Vân Sơ nhìn hắn chằm chằm.
Tay hắn ta cầm đoản đao gân xanh nổi lên, trong khoảnh khắc càng lúc càng đến gần, nàng cảm nhận được một tia lạnh lẽo nơi cổ họng.
Văn Giác nổi sát tâm.
Lục Vân Sơ còn chưa kịp nghĩ đường lui thì đột nhiên, Văn Giác như bị điện giật, ném đoản đao xuống, ôm đầu đau đớn, sát khí quanh người hắn ta biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn ta ôm đầu, đau đến toát mồ hôi hột.
Lục Vân Sơ đưa tay lên cổ họng, vừa rồi cổ bị đoản đao cứa rách da, có m.á.u chảy ra, nhưng vết thương mỏng manh đang từ từ biến mất, chỉ vài hơi thở, vết thương đã không còn dấu vết.
Nàng toàn thân lạnh toát, nhặt đoản đao dưới đất lên, bước về phía Văn Giác.
Văn Giác ngẩng đầu, định lấy đoản đao lại, bị Lục Vân Sơ một đao cứa vào lòng bàn tay.
Hắn ta kêu lên một tiếng đau đớn, đứng dậy nắm lấy vạt áo nàng, hai mắt đỏ ngầu: "Ngươi muốn làm gì! Sao ngươi dám làm——"
Lời hắn ta nói đột ngột dừng lại, nhìn thấy lòng bàn tay mình không hề hấn gì.
"Tại sao, ta cảm thấy…" Hắn ta nhìn lòng bàn tay mình lẩm bẩm: "Ta rõ ràng cảm thấy…"
Lục Vân Sơ bình tĩnh hỏi hắn: "Huynh còn nhớ ta vừa hỏi huynh cái gì không?"
Đầu Văn Giác lại đau lên, hít một ngụm khí lạnh: "Ngươi bảo ta sắm sửa đồ đạc cho dịp tết."
Thì ra là vậy.
Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-nu-phu-phao-hoi-tim-duong-song/1801634/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.