Người kia giữ lại một chùm râu dê, mắt sưng húp, mũi to, mang theo mũ mềm, ăn mặc rất lịch sự. Nhìn thấy người đến là hai phụ nhân ăn mặc rách rưới, cặp mắt sưng húp kia còn không thèm nhấc lên.
Lại nghe nói chỉ muốn mua một ngàn miếng ngói nhỏ, ngói vỡ, lúc này hào hứng nói chuyện cũng mất. Nhưng mà thịt muỗi cũng là thịt, một miếng ngói vỡ cũng là tiền. Há miệng nói muốn năm trăm văn, cũng không cho cơ hội mặc cả, quay người muốn đi.
Diệp Gia vốn còn muốn gọi hắn ta sai người dẫn các nàng đi xem một chút, thấy thái độ của quản sự này thì không nhịn được nhíu mày. Nhưng nghĩ lại nơi này chỉ có một nhà lò gạch này, nói khác không có, muốn nói gì đó lại đành thôi. Diệp Gia xuất thân là dân kỹ thuật, làm việc mấy năm, đối với mấy thứ này rất quen thuộc, muốn nói nung gạch ngói hoàn toàn không khó, cũng chỉ có thời đại này không nhiều mới càn rỡ như vậy.
Chậm rãi thở ra một hơi, Diệp Gai đi theo học đồ đi xem ngói.
Hai người bọn họ tới vội, vốn là dọn sạp hàng tới nhìn thử, trong nhà thật ra vẫn chưa chuẩn bị. Diệp Gia đi theo học đồ xem ngói, sờ soạng một chút, chỉ nói buổi chiều lại dẫn người tới đến lúc đó sẽ trả tiền.
Học đồ kia cũng không nói gì, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt Diệp Gia.
Diệp Gia xinh đẹp đó là chuyện ai cũng công nhận, Dư thị thấy không ổn, kéo Diệp Gia ra đằng sau. Nhưng mà vóc người của bà ấy và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/2324803/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.