Không thể không nói, những lời nói điêu toa này còn có thể nói như vậy, da mặt của chưởng quầy này quả thực khiến Diệp Gia kinh ngạc.
Nàng sớm đã đoán được giá một lượng bạc không dễ thương lượng, có thể phải miệng lưỡi nhiều một chút. Nhưng cảm thấy giá tiên này có thể nói tiếp. Ngược lại không ngờ rằng chưởng quầy này lại xem người ta như đồ ngu, dứt khoát chặt đẹp ép giá của nàng xuống một trăm văn.
Chưởng quầy thấy sắc mặt của hai người không dễ nhìn, đoán được là vừa rồi mình mở lời có hơi quá.
Vừa rồi nàng ta đã ngửi thử, mùi của xà bông thơm này thơm hơn nhiều so với trấn Đông Hương bán, mùi hương của hoa quế. Sợ người bị nàng ta dọa chạy, thế mà mỉm cười nói: "Như vậy đi, ta cũng không phải là loại người lòng dạ hiểm độc, lần đầu làm ăn cũng phải phúc hậu chút. Mười miếng này của ngươi to nhỏ không đều. Lớn ta trả thêm cho ngươi một chút, một trăm năm mươi văn một miếng. Mua hết mười miếng, vừa vặn trả cho người một lượng rưỡi tiên."
Sắc mặt Dư thị đã tái mét nhìn về phía Diệp Gia.
Diệp Gia nửa câu cũng không muốn nói, nói chuyện làm ăn với một người xem các nàng như đồ ngu là điều vô nghĩa. Nàng không nói tiếng nào cầm bao vải lại, Dương chưởng quầy cười nửa ngày chủ đợi động tác này của nàng, lập tức khuôn mặt kiên quyết có chút cứng đờ.
"Hai vị làm vậy là sao? Cảm thấy giá cả không hợp ý sao?"
Dương Tứ Nương giơ tay đè bao vải xuống,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/2324955/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.