Nghe xong sau đó lập tức nhíu mày: “Chuyện này dựa vào chúng ta trữ lương cũng không thực tế. Tướng quân nào đánh giặc, cần tướng quân nhà mình đào rỗng của cải nuôi lính? Cho dù người phía trên hồ đồ, cũng không thể làm việc hồ đồ như vậy!"
Nhưng đạo lý nói ra đều hiểu, người làm việc lại không phải làm như vậy.
Mặc kệ Luân Đài bên kia xử trí như thế nào, bọn họ lại không thể không làm chuẩn bị lần hai: "Trữ lương cũng không chì vì tướng công, chúng ta nhà mình cũng nuôi nhiều người như vậy. Một khi chiến tranh, tình thế cũng không thể dự đoán. Trữ đủ lương thảo rồi, trong lòng chúng ta cũng an tâm.”
"Vậy cũng đúng." Dư thị thở dài một hơi: "Trình gia không đi Tây Vực, chúng ta trữ nhiều xà bông thơm như vậy cũng chỉ có thể bỏ đi."
"Không bỏ được." Tây Vực không thể bán, phía đông lại có thể bán: "Chờ con lại nghĩ cách dời buôn bán về phía đông."
Hai bà tức nói chuyện, Diệp Tứ Muội cũng đến nói bữa tối đã làm xong.
Diệp Gia bôn ba cả ngày bên ngoài, đã sớm đói đến trước n.g.ự.c dán phía sau lưng. Lúc này đi dùng cơm với Dư thị trước, mới kéo cơ thể mỏi mệt đi rửa mặt. Ban đêm ngủ đến nửa đêm, trên người bị dán đến nguồn nhiệt nóng mà bị tỉnh. Nàng mê mang mở to mắt, Chu Cảnh Sâm không biết đã trở lại khi nào, ôm nàng vào trong n.g.ự.c thiếu chút nữa khiến nàng nóng mà muốn bệch. Trên người đây mùi mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch.
Diệp Gia đẩy đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/2325547/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.