Hai bàn tay đen như quạ của Tiểu Bát nắm lấy khung cửa, hiếu kỳ nhìn chăm chăm quan sát Chu Cảnh Sâm rất lâu. Dường như có một chút hiếu kỳ lại có một chút sợ hãi, từ từ thò cái đầu ra từ sau khung cửa, thân hình nhỏ nhắn bụ bẫm trèo qua bậc cửa và leo vào trong. Giang cánh tay nhỏ nhắn ra chạy về hướng Diệp Gia và kêu lên: "Di mẫu, bồng con."
Thằng nhóc gan hai tuổi rồi, chỉ mới nói được một hai từ thôi.
Diệp Gia sao bồng nổi cậu nhóc được, nàng vừa định bước tới, đột nhiên Chu Cảnh Sâm đã đứng dậy khỏi giường. Đầu tóc buộc chặt có hơi lỏng lẻo, xõa xuống phần thái dương, không còn lộ ra vẻ lạnh lùng nữa. Hắn sải bước bước tới, nhấc bổng cậu nhóc bụ bẫm ở dưới đất lên. Đây là lần đầu tiên Tiểu Bát gặp Chu Cảnh Sâm, bị bồng lên như vậy nên có hơi ngơ ngác. Gương mặt nhỏ căng thẳng nhìn về phía Diệp Gia.
"Đây là di phụ của con." Diệp Gia đã uống xong một ly nước, cảm giác ngọn lửa tức giận kỳ lạ đó vẫn chưa được hạ hoả, vẫn vô cùng tức giận.
Tuy Tiểu Bát chưa nói được hoàn chỉnh, nhưng đầu óc nhỏ của nó rất thông minh nhanh nhạy. Cẩn thận de dặt liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, khẽ kêu lên một tiếng: "Di phụ."
Trước đây Chu Cảnh Sâm không thích con nít. Ở kiếp trước con của Cố Minh Nguyệt và Chu Diệp cũng coi như là từ nhỏ đã lớn lên ở bên cạnh hắn, hắn cũng không hề động vào. Ở kiếp này chắc là do bản thân đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/2325752/chuong-685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.