Trên thuyền, Thiệu Tây cuối cùng cũng học được cách chèo.
Vốn chỉ cần ngồi nghịch nước là đủ, Quý Bất Vọng với Mục Kinh Trập sẽ chèo thuyền, nhưng Thiệu Tây nhất quyết muốn tự mình chèo, vì vậy Quý Bất Vọng đành xuống ngồi chơi.
Quý Bất Vọng: "! " Anh là đàn ông trưởng thành rồi thì nghịch nước cái gì.
Trên những chiếc thuyền khác, người lớn chèo, trẻ em nghịch nước, cuối cùng biến thành trò té nước, tại sao bên anh lại thay đổi?
Quý Bất Vọng không hiểu, nhưng anh không biết rằng Thiệu Tây vội vã muốn chèo thuyền, ngoài việc cậu thực sự muốn thử chèo, cũng là vì cậu nhìn thấy những chiếc thuyền khác có cha mẹ chèo và con cái nghịch nước, là khung cảnh một nhà rất hạnh phúc.
Cậu lập tức đuổi Quý Bất Vọng ra khỏi chỗ chèo, để không cho phép người lạ hiểu lầm mối quan hệ thân phận của họ.
Giữa hồ, Thiệu Tây có chút mệt mỏi, Mục Kinh Trập nhìn thấy nói: "Để nó nổi một hồi đi, nghỉ ngơi một lát.
"
"Được ạ.
"
Mục Kinh Trập căn dặn: "Phải chú ý an toàn, không được rơi xuống nước, con biết không?"
Áo phao ở hiện đại có sẵn cho tất cả các môn thể thao dưới nước, nhưng ở đây không có, vì vậy Mục Kinh Trập hơi lo lắng và luôn cảm thấy bất an.
"Tôi bơi không giỏi lắm, anh biết không?" Mục Kinh Trập hỏi Quý Bất Vọng.
Quý Bất Vọng lắc đầu: "Tôi cũng không.
"
"Cho nên chúng ta là một thuyền vịt lên cạn, tôi là bán manh, lợi hại nhất.
" Mục Kinh Trập dở khóc dở cười: "Đáng lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-thap-nien-80-tro-thanh-me-ke-cua-nam-lao-dai/1587345/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.