Kỳ thật Mục Kinh Trập cũng không muốn làm như vậy, nhưng cô không khống chế được, trước giờ cũng chưa gặp qua rắn thật, lại đột nhiên đối mặt với nhiều rắn như vậy, một màn dọa người như thế làm cô không có cách nào khống chế bản thân.
"Làm sợ muốn chết." Lại bị gió thổi vào cửa dọa sợ, Mục Kinh Trập vỗ vỗ ngực.
Thiệu Đông cau mày nhìn Mục Kinh Trập, suy nghĩ một chút rồi nắm lấy tay cô: "Mẹ, để con giúp mẹ gọi hồn."
"Hả?"
"Lúc trước con cũng bị hù qua.
Trong thôn có bà giúp con gọi trở về, sau đó con đã khỏe lại".
Thiệu Đông nói xong liền ngồi xổm xuống, nhặt một nắm đất nhỏ dưới đất, vỗ vào đầu Mục Kinh Trập, nghiêm túc giúp cô gọi.
Đây là phương pháp thường được người lớn sử dụng sau khi lũ trẻ ở thôn Đại Đông sợ hãi và Thiệu Đông đã nghiêm túc sử dụng nó với Mục Kinh Trập.
"...Đã trở lại, sau này không sợ nữa."
Nhìn Thiệu Đông nghiêm túc, Mục Kinh Trập trong lòng ấm áp, nhịp tim chậm rãi bình tĩnh lại: "Cảm ơn Tiểu Đông, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
"Vậy thì tốt." Thiệu Đông thở phào nhẹ nhõm.
Mục Kinh Trập nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiệu Đông, không nhịn được bế cậu lên, xoay một vòng: "Tiểu Đông, sao con lại đáng yêu như vậy."
Thiệu Đông bị ôm đến ngây người, dùng sức bám chặt tay Mục Kinh Trập: "Mẹ?"
Mục Kinh Trập thường xuyên ôm Thiệu Bắc và Thiệu Trung như thế này, đối với cậu là lần đầu tiên cho nên cả người có chút không tự nhiên.
Mục Kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-thap-nien-80-tro-thanh-me-ke-cua-nam-lao-dai/1587363/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.