Bà Mục rất phấn khích nhìn chiếc xe, sau đó bà ta mới hiểu ra ý của Mục Tuyết khi bà nói đừng lo lắng, hóa ra bọn họ sẽ gặp lại nhau.
Mục Tuyết nghe thấy bà Mục hạ thấp giọng điệu phấn khích, nhìn bóng người đang đi tới trong ánh mặt trời lặn, cắn môi, tim đập nhanh hơn một chút.
Bởi vì lưng của anh hướng về phía mặt trời lặn, cô ấy chỉ cảm thấy toàn thân anh được bao phủ bởi ánh sáng vàng, khi người đã đi đến trước măth, Mục Tuyết vội vàng hỏi.
"Tại sao anh lại ở đây?"
Quý Bất Vọng cũng rất ngạc nhiên: "Không ngờ lại gặp nhau, thật tình cờ.
"
Anh lấy ví tiền từ trong túi ra: "Cảm ơn vì đã trả trước tiền thay lốp, đúng lúc gặp lại tôi trả cho cô luôn, cảm ơn.
"
Mục Tuyết thấy anh lễ độ, ánh mắt rơi vào trên bàn tay thon dài của anh, chần chờ nhận lấy tiền: "Không có gì, tôi chỉ sợ bọn họ không đi, tiền cũng không nhiều, nhưng nếu anh đã trả thì tôi sẽ nhận.
"
Mục Tuyết nói xong nở nụ cười hào phóng, ngẩng đầu nhìn Quý Bất Vọng: "Sao anh lại tới đây?"
"Tôi đang tìm một người.
" Quý Bất Vọng gõ ngón tay lên ví, sau đó hỏi: "Cô có biết Mục Kinh Trập sống ở đâu không? Tôi có hợp tác với cô ấy, bây giờ là đêm giao thừa cho nên tôi thăm cô ấy một chút, nhân tiện tặng cô ấy một món quà năm mới.
"
Quý Bất Vọng là lần đầu tiên đến đây, nghe ngóng rất nhiều điều, biết rằng có nhiều người hợp tác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-thap-nien-80-tro-thanh-me-ke-cua-nam-lao-dai/429530/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.