Đường Mặc Linh vô cùng phiền muộn trước câu hỏi của Quý Bất Vọng: "Vậy cháu phải làm sao đây? Cậu, cháu! "
"Xem ra cháu vẫn chưa biết sai, nằm xuống đất đi.
" Quý Bất Vọng lạnh giọng ngắt ngang lời biện hộ của Đường Mặc Linh.
Đường Mặc Linh kinh ngạc đến suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Không phải chứ, cậu, cháu lớn như vậy rồi, cậu còn đánh mông cháu, sau này sao cháu có thể ngẩng đầu nhìn người khác?"
Rõ ràng không lớn hơn anh mấy tuổi, vì sao khi còn bé lại cứ một mực dọa đánh vào mông anh?
Đường Mặc Linh cảnh giác bảo vệ mông của mình và nhìn chằm chằm vào Quý Bất Vọng, người đang cười chế nhạo.
"Cháu cũng biết mình đã lớn, nhưng nhìn những việc cháu đã làm, có chỗ nào giống với người lớn? Biết rõ là sẽ ảnh hưởng đến Kinh Trập, cháu có bao giờ đặt mình vào vị trí của cô ấy để suy nghĩ, dù chỉ là một phút chưa? Không hề, cháu chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mình thôi!"
Quý Bất Vọng thất vọng đầy mặt: "Đường Mặc Linh, cháu quá ích kỷ.
"
Ích kỷ đến nỗi không bằng Thiệu Kỳ Dương, ít nhất Thiệu Kỳ Dương cũng biết cái gì nên và không nên, bất luận như thế nào thì anh ấy cũng đều nghĩ đến Kinh Trập trước.
Đường Mặc Linh nghe xong lời này của Quý Bất Vọng không nhịn được lùi lại một bước, bởi vì cậu của anh nói đúng, nhưng anh chỉ muốn dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình: "Cậu trước đó đã dạy cháu không nên quan tâm quá nhiều đến lời ra tiếng vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-thap-nien-80-tro-thanh-me-ke-cua-nam-lao-dai/429545/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.