Thủy Lang vốn luôn chú ý tới đứa bé, nhận thấy bước chân của cô bé chậm lại, thuận mắt nhìn sang: “Con đã từng được đi học chưa?”
Nhị Nha nhanh chóng nhìn đi nơi khác, không hiểu tại sao mình lại vội vàng như vậy, cũng không hiểu tại sao lại lo lắng, nói: “Cháu chưa từng đi học, cháu cũng không muốn đi học.”
Thủy Lang cười một tiếng, không nói tiếp: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tám tuổi.” Nhị Nha theo sát bên người mợ, dính vào cô: “Nhưng mẹ nói cháu chỉ mới bảy tuổi rưỡi.”
Thủy Lang chưa từng tiếp xúc với trẻ con nên không biết cách nhìn dáng người ước tính chính xác tuổi của bọn trẻ được, nhưng khi nghe đến số tuổi này, hơi nhỏ hơn một chút so với cô nghĩ: “Đại Nha và Tam Nha bao nhiêu tuổi?”
“Chị cả chín tuổi, Tam Nha bốn tuổi rưỡi.”
“Đại Nha đã từng đi học chưa?”
“Chưa, bọn cháu đều chưa từng đi học.” Nhị Nha ngập ngừng nói: "Trong thô không có đứa trẻ nào được đi học cả. Mọi người đều nói đi học là chuyện vô ích. Nhưng mà, mẹ đã dạy bọn cháu biết chứ, dùng cành cây viết lên mặt đất.”
Thủy Lang gật đầu, không nói gì thêm, bước vào cửa hàng vật tư y tế.
“A, chị dâu tới rồi.” Tống Khởi Ba bước ra từ phía sau quầy hàng thủy tinh: “Nhị Nha cũng tới.”
Thủy Lang đã chuẩn bị tinh thần rằng xe lăn của những năm 1970 sẽ không cao cấp bao nhiêu, đến khi nhìn thấy xe lăn trong cửa hàng vật tư y tế, cô vẫn phải thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/2079413/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.