“Lang Lang à, có phải bọn trẻ không được đi học nữa không?”
Trâu Hiền Thực tiến sát đến trước mặt Thủy Lang, hạ giọng nói: “Không vào được trường thì tìm chú, bố vợ của anh cả cháu là Cục trưởng Cục giáo dục đấy, chỉ cần nói một câu, trường học sẽ tranh nhau nhận.”
Thủy Lang liếc ông ta một cái, hờ hững hỏi: “Đang đe dọa tôi sao?”
“Không có, thật sự không có.” Miệng Trâu Hiền Thực nói không nhưng ánh mắt lại không phải như vậy: "Dù thế nào đi nữa, cuộc thi Cúp Ngọc Lan cũng phải mất một đến hai năm mới kết thúc, trong thời gian này, lời của chú vẫn còn có trọng lượng.”
“Vậy ý ông là…” Thủy Lang nhìn ông ta: "Tiền thưởng cuộc thi thiết kế, giải vàng năm vạn, giải bạc ba vạn, giải đồng một vạn, ông đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?”
Mặt Trâu Hiền Thực lập tức tái mét, ánh mắt nịnh nọt hẳn đi: "Có gì thì cứ từ từ nói, đừng lúc nào cũng chọc vào tim gan người khác. Lang Lang, đây là trường tiểu học tốt nhất Phúc Mậu đấy. Chỉ cần cháu nói một câu, chú lập tức sắp xếp cho vào.”
Thủy Lang cười nhẹ: "Ý ông là, nếu tôi không nhờ ông thì sẽ không vào được trường này sao?”
Nụ cười trên mặt Trâu Hiền Thực càng rộng, tiến thêm một bước: “Bây giờ cháu cũng hiểu chuyện rồi đấy, chỉ cần cháu mở lời, chú sẽ nghe theo cháu.”
Thủy Lang nhìn ra ngoài cửa, khẽ cười: “Dẻo dai thật, có thể cúi có thể vương.”
Trâu Hiền Thực giả vờ không hiểu, tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/2508987/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.