Năn nỉ chưa đủ, Lục Khải Minh lại quay sang hôn Giang Diệu Diệu đến nỗi làm cô phát điên lên, nước bọt của anh làm bẩn hết mặt cô.
Giang Diệu Diệu không cưỡng lại được nên đã đồng ý, định sang nhà hàng xóm tìm bộ đồ nam, rồi đổi theo kích cỡ của anh.
Cuối cùng thì cả hai cũng đi xuống cầu thang vào bàn ăn.
Bữa trưa là cơm chiên tôm hùm với xúc xích và sốt cà chua, lúc này đồ ăn vẫn còn nóng nên dậy mùi rất ngon.
Giang Diệu Diệu cầm thìa lên, trong đầu đột nhiên hiện lên áo cưới, mặc kệ đồ ăn cám dỗ, liền đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.
Cô muốn giảm cân.
Nó không chỉ nhỏ hơn một thước sao? Cho cô một vài ngày nữa cô sẽ giảm cân.
Lục Khải Minh đã quét sạch nửa bàn, phát hiện cô còn chưa có động đũa, thúc giục nói: “Thất thần cái gì? Ăn đi, không ăn anh ăn hết.”
“Anh ăn đi.” Cô dứt khoát kiên quyết đẩy mâm qua một bên.
Lục Khải Minh kinh ngạc: “Em không ăn cơm ư? Thế em định ăn cái gì?”
“Em không đói bụng, thôi em đi ngủ đây.”
Giang Diệu Diệu xoay người lên lầu, cũng không xuống dưới.
Lục Khải Minh không yên tâm, sau khi ăn xong một mình anh nấu một tô mì cho cô, liền gõ cửa lên lầu: “Diệu Diệu, đói bụng không? Ra ăn một chút đi.”
Thanh âm Giang Diệu Diệu từ trong truyền ra ngoài: “Em không ăn.”
“Nếm thử hai miếng đi, anh làm cho em ăn đó”
“Em thật sự không đói bụng, anh mang đi đi.”
Đừng có dụ hoặc cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1658865/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.