Giang Diệu Diệu chạy về nhà và mang theo một ly rượu trong thùng gỗ do người dân trên đảo ủ, cô ngồi dưới bóng râm của bãi biển, vừa uống vừa thưởng thức phong cảnh, ợ một cách mãn nguyện.
Giang Nhục Nhục đi ngang qua với cái đuôi vẫy vẫy, cô chạm vào bộ lông của nó và không khỏi ghen tị.
“Chúng tao đều đen thui, nhưng mày vẫn trắng như vậy.”
Giang Nhục Nhục một chút cũng không cảm thấy được sự lợi hại của chính mình, nhìn chằm chằm cái chén trong tay cô, thầm nghĩ là cái gì ngon.
Cô đổ ra lòng bàn tay của mình một chút, và đưa qua cho Nhục Nhục để nó l.i.ế.m thử.
Bởi vì thứ này có mùi vị rất ghê, Giang Nhục Nhục lè lưỡi và quay đầu đi.
Giang Diệu Diệu cười cười, nằm ở trên bãi biển lăn hai lần, đột nhiên nhớ tới những ngày này sống không biết được bao lâu, liền cảm thấy thất vọng.
Hiện tại Lục Khải Minh có thể sống một cuộc sống bình thường là dựa vào vắc xin. Bây giờ chỉ còn có 9 ống vắc xin. Hai trong số đó đã được sử dụng sau khi anh lên đảo và số còn lại có thể kéo dài đến 7 tháng.
Vậy bọn họ phải làm gì sau bảy tháng?
Quay trở lại là không thể, Cố Trường Châu sẽ g.i.ế.c họ, vậy ở lại?
Ở đây rất tốt, nếu trở thành một zombie và sống trong một thời gian dài, có thể không phải là một lựa chọn tốt, nhưng loài người sớm muộn gì cũng sẽ quay lại. Sau hơn mười năm đặt chân đến mảnh đất này, lại nhìn thấy hai thây ma
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1658873/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.