Bệnh viện trở thành nơi cực kì thê thảm, trên tường có một mảng lớn m.á.u đen giống như một bức tranh nghệ thuật thời hậu hiện đại.
Họ đi thẳng đến nhà kho, Lục Khải Minh đạp tung cánh cửa khóa chặt, bên trong có rất nhiều loại thuốc trên kệ.
Giang Diệu Diệu lắc túi chuẩn bị nhận lấy, sững sờ nhìn hộp thuốc.
Tên các loại thuốc trên vỏ hộp đều bằng tiếng Anh, có nhiều từ thông dụng.
Lúc cô c.h.ế.t chỉ mới học tới trình độ cấp bốn, hoàn toàn không hiểu.
Lục Khải Minh là người đã làm việc ở nước ngoài nhiều năm, đắc ý một cách tự hào: “Giúp anh một tay đi, cô bé thất học.”
Cô không phục: “Anh cũng chỉ giỏi mỗi thể dục, không biết xấu hổ mà còn nói em?”
“Thể dục thì sao? Em không biết chứ vài thập niên trước có thể vào được đại học rất khó khăn. Có thể thi đậu thì đã là vạn dặm mới tìm ra một người.”
“Được, anh cứ bốc phét đi.” Giang Diệu Diệu hờn dỗi nói, nhưng vẫn thành thật làm theo chỉ dẫn của anh, bỏ thuốc cần thiết vào trong túi.
Cô thoáng nhìn thấy một chiếc hộp trên kệ bên cạnh, cảm thấy có chút quen thuộc, vừa cầm lên liền lắc lắc: “Đây là cái gì?”
Lục Khải Minh liếc mắt nhìn sang, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sau đó nói thầm một câu.
Giang Diệu Diệu không nghe rõ anh nói gì, vì vậy liền hỏi lại: “Cái gì?”
Anh lúng túng hắng giọng và lặp lại: “Thuốc tránh thai tác dụng ngắn.”
“Thật không?”
Cô bị kinh nguyệt không đều, nghe nói thuốc này có thể điều hòa kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1658883/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.