Giang Diệu Diệu đang rất lo lắng, nhưng Lục Khải Minh lại ngâm nga một bài hát rất vui vẻ.
Nghe một hồi cô cũng thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ anh không quan tâm nhiều, hiện tại chỉ cần rời khỏi, sống vui vẻ thêm một thời gian nữa đã là quá tốt rồi.
Đến lúc đó thật sự không còn đường đi, cùng lắm là tử vong.
Cô đã không sợ c.h.ế.t từ lâu.
Giang Diệu Diệu vừa quan sát chiếc mũ bảo hiểm vừa chú ý đến bàn điều khiển.
Cũng không biết đã bấm phải chỗ nào, có tiếng nhạc văng vẳng bên tai.
Cô sững sờ, rồi ngân nga theo điệu nhạc.
Lục Khải Minh liếc nhìn cô, thay đổi giai điệu, cùng cô ngâm nga một đoạn điệp khúc chưa hoàn chỉnh.
Sau ba giờ bay, thuốc ngủ hết tác dụng và Giang Nhục Nhục đã tỉnh dậy.
Nó nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh và thút thít hồi hộp.
Giang Diệu Diệu vừa lúc tắt nhạc, nghe thấy giọng nói từ phía sau, cô nhìn như đang Lục Khải Minh dò hỏi.
Lục Khải Minh gật đầu: “Đi, nhìn xem, nhân tiện đi lấy bữa sáng.”
Hai người sáng sớm khởi hành, bay thẳng một đường tới giờ còn chưa có ngụm nước, sớm đã đói bụng.
Giang Diệu Diệu cởi mũ bảo hiểm, chạy vào cabin, đón Giang Nhục Nhục.
Người và chó đều đầy máu, mùi m.á.u bao trùm lên chiếc mũi chó nhạy cảm.
Nó không thể cử động cơ thể nên chỉ có thể đảo mắt, trông rất đau khổ.
Giang Diệu Diệu an ủi nó bằng một nụ cười: “Nhục Nhục à Nhục Nhục, lần này mày làm rất tốt. Uống chút nước đi, tao làm cơm chiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1658928/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.