“Tôi tin ông, nhưng mức độ uy tín của ông không đáng để tôi làm vậy.”
Cố Trường Châu cười lạnh: “Anh cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Tiêm cho anh trước, chờ anh khoẻ lại rồi đổi ý, đến lúc đó tôi phải bàn giao với căn cứ như thế nào?”
Lục Khải Minh quay mặt sang một bên: "Tùy ý ông cân nhắc. Dù sao tôi bây giờ không còn gì, chỉ còn lại cuộc đời này. Sống là may mắn, không được... vậy thì quên đi. "
"Giang Diệu Diệu đang ở trong tay tôi, anh không quan tâm cô ấy sao?”
Lục Khải Minh cong miệng lên cười tự tin: “Cô ấy sẽ nguyện ý đi cùng tôi.”
Cố Trường Châu nhìn bộ dáng thiếu đòn của anh, hồi lâu không có cách nào khác, đành phải đồng ý: “Hiện tại tôi sẽ tiêm cho anh, nhưng nếu anh dám đổi ý, đừng trách tôi phá bỏ thỏa thuận bắt anh trở về căn cứ.”
Lục Khải Minh lãnh đạm nghe, sau đó mở chăn bông: “Ở đâu? Mông thì không thể.”
Cố Trường Châu: “…… Đưa bàn tay ra.”
Nếu có thể, ông ta rất muốn dùng một cây kim đ.â.m thủng lưỡi anh luôn cho rồi.
Một cánh tay duỗi ra trước mặt Cố Trường Châu, chỉ thấy anh xắn tay áo của bộ đồ ngủ lên, để lộ vùng da thịt khủng khiếp bên dưới.
Cố Trường Châu cố ý bóp chặt, thấy đối phương không có đáp lại, tựa hồ còn không có cảm giác được đau.
Da anh quá đen, hắn véo nó từng li từng tí, cố tìm mạch máu.
Lục Khải Minh vẻ mặt ghét bỏ: “Vợ ông có biết ông rất bi3n thái không?”
Cố Trường Châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1658935/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.