"Từ từ đã."
Lục Khải Minh ra hiệu cho cô dừng lại: "Anh nghĩ em nên nằm xuống rồi ngắm b.ắ.n thì hơn.”
"Nằm xuống quá thấp khó nhắm chuẩn."
Lục Khải Minh lắc đầu, nghiêm túc đi tới, điều chỉnh lại tư thế của cô.
Giang Diệu Diệu chuyển sang nằm trên mặt đất theo yêu cầu của anh, mơ hồ cảm thấy bắt đầu sợ anh rồi.
Bình thường cợt nhả vui đùa nói năng linh tinh, nhưng khi anh nghiêm túc lên làm cho cô liên tưởng đến thầy giáo chủ nhiệm cấp ba.
Lục Khải Minh lại hơi điều chỉnh tư thế, sau đó vỗ vỗ vai cô.
"Được rồi, sau khi nhắm chuẩn xác thì nổ súng, nhớ kỹ phương pháp anh dạy em."
Nói xong, anh lui sang một bên, khoanh tay nhìn cô.
Giang Diệu Diệu cảm thấy một cỗ áp lực, hít một hơi thật sâu, và tập trung vào việc điều chỉnh hướng của họng súng.
Cho đến khi cô cảm giác đã nhắm chuẩn, liền dựa theo những gì Lục Khải Minh đã dạy, đùng sức bóp cò súng.
Pằng
Súng không có lắp ống giảm thanh, bên tai phát ra tiếng động lớn khiến đầu óc cô ong ong, tai ù đi, không nghe được gì nữa.
Cùng lúc đó, một lực giật mạnh làm cô gần như không thể cầm được súng, hai cánh tay cô tê dại không còn cảm giác.
Khi viên đạn lao ra khỏi họng súng, một bộ phận của s.ú.n.g bật ngược trở lại trúng vào môi cô, đau đớn khiến cô bất giác buông s.ú.n.g lấy tay che miệng nấc lên một tiếng.
"Ôi, răng của tôi..."
Lục Khải Minh vội chạy tới, mở miệng của cô ra kiểm tra.
Cô nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1659024/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.