Không thể chiến đấu và chống lại thế giới này, ngày qua ngày giảm cân, suy nhược, cho đến khi bị hủy diệt.
Sống tiếp chính là đau khổ, tự sát cũng khó chịu nữa.
Nếu như bên cạnh có một người đồng bệnh tương lân để bầu bạn, có lẽ sẽ không tới mức tuyệt vọng.
Giang Diệu Diệu nghĩ đến đây, nước mắt chảy ròng ròng trên chăn bông, cô cắn chặt môi không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh.
Lục Khải Minh ngơ ngác nhìn cô, chưa bao giờ anh nhận ra rằng cô lại dễ bị tổn thương như vậy.
Thái độ thờ ơ đối với sự sống chỉ là một chiếc mặt nạ, đằng sau chiếc mặt nạ là nỗi sợ hãi sâu sắc của cô đối với thế giới.
Tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, không biết nói gì, lẳng lặng nắm lấy tay cô.
"Tôi sẽ không rời xa cô."
Giang Diệu Diệu dựa người trên vai anh, toàn thân thể run lên, tiếng thút tha thút thít phát ra từng đợt.
Anh ôm lấy thân hình gầy guộc của cô và vỗ nhẹ vào lưng cô.
"Tôi sẽ không rời xa cô, tôi xin thề. Cho dù một ngày nào đó tôi thực sự muốn rời đi, tôi nhất định sẽ đưa cô đi theo."
"Thế con ch.ó phải làm thế nào...."
Cô nức nở hỏi.
"Giữ nó lại." Lục Khải Minh nói: "Không phải cô đã nói rồi sao, nó ăn cũng không nhiều, mỗi người chúng ta bớt ra hai miếng là nó có thể ăn no mà sống rồi."
"Nhưng nó không nghe lời mà, còn lục lọi đồ đạc nữa, còn làm hỏng điện thoại của tôi."
"... Thật ra là tôi mở mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1659163/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.