Anh sững sờ một lúc, tưởng mình bị lóa mắt, liền vào trong kiểm tra.
Chỉ nhìn thấy con ch.ó ngớ ngẩn đã nhặt được hôm qua đang nằm trên thùng rác, quay mũi lại vì sợ hãi.
"Dừng lại!"
Lục Khải Minh la lên một cách thất thanh.
Giang Nhục Nhục cứng đờ, thận trọng quay đầu lại, vừa nhìn thấy anh, lập tức co người trốn vào trong góc tường.
Lục Khải Minh nhặt rác bị nó lôi ra ném vào trong thùng rác, ngồi xổm trước mặt nó, chỉ và mũi nó nói với giọng hằn học: "Đây không phải là nhà của mày, nếu không muốn bị đuổi ra ngoài thì tự giác một chút, hiểu không hả?"
Giang Nhục Nhục lè chiếc lưỡi nhỏ màu hồng nhạt ra nhẹ nhàng l.i.ế.m lấy đầu ngón tay của anh.
Anh cho rằng đó là dấu hiệu của sự yếu đuối và chuẩn bị cho qua chuyện.
Không ngờ trong giây tiếp theo, đối phương đã nhe nanh cắn vào ngón tay anh, làm anh giật b.ắ.n mình, rồi chui qua háng anh, điên cuồng chạy đi mất.
Lục Khải Minh: "...."
Lực cắn của chó có hạn, ngón tay không bị gãy, nhưng đau thì cũng trong mức chịu đựng được.
Nhưng mà cái thứ cắn người gặm xương như thế, bảo người ta làm sao có thể nhịn được?
Anh cầm một cái chảo và đuổi nó ra ngoài, Giang Nhục Nhục đã chạy lên cầu thang với bốn cái chân ngắn ngủn của nó.
Lục Khải Minh nhanh như chớp đuổi theo phía sau nó, trong nháy mắt túm được gáy nó nhấc lên, dùng chảo gõ cái đầu tròn của nó.
"Chạy, mày còn chạy à!"
Giang Nhục Nhục liều mình ngọ nguậy thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1659165/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.