Thấy ông ngoại ngồi lặng lẽ, ánh mắt tràn đầy ân hận và bất lực, trong lòng Tô Xán dâng lên một cảm giác chua xót khó tả. Cô khẽ ngồi xuống cạnh ông, nhẹ nhàng đặt tay mình lên cánh tay ông, dịu dàng an ủi:
“Ông ngoại… cháu đã về rồi.”
Không hiểu sao, từ tận đáy lòng, cô lại thấy dễ dàng chấp nhận người ông này đến thế.
Lâm Đồng Phổ nghe thấy lời đó, khẽ ngẩng đầu.Trong mắt ông, hình như vẫn còn vương giọt lệ.
“Được rồi! Từ giờ nơi này chính là nhà của cháu.”
Nghe vậy, Tô Xán mỉm cười, lần đầu tiên trong thế giới này, cô cảm thấy mình có một mái nhà thực sự thuộc về.
“Nhất định là ông trời có mắt mới để ông gặp được cháu ngày hôm đó.” Lâm Đồng Phổ lại nói, tay đặt lên mái tóc mềm mượt của cô nhẹ nhàng vuốt như thể sợ làm đau, lòng thầm thề từ nay về sau tuyệt đối không để cháu gái chịu bất cứ ấm ức nào nữa.
Khi Tô Xán rời khỏi thư phòng, buổi tiệc cũng đã kết thúc. Các vị khách cũng đã lần lượt rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Lâm Hiểu Hiểu và Lâm Phong.
Vừa bước xuống cầu thang, Tô Xán hớn hở chạy đến nắm tay Hiểu Hiểu, giọng đầy kinh ngạc lẫn vui mừng:
“Không ngờ bạn thân của mình lại chính là em họ!”
Lâm Phong vẫn giữ phong thái tao nhã, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt gương mặt này, thật sự quá giống với đứa em gái được cả nhà cưng chiều năm nào.
“Đây gọi là duyên số đấy. Ngay lúc đầu chúng ta cũng rất ngạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-tu-choi-hai-rau-dai-trong-show-hen-ho/2917137/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.