Chu Cận Xuyên thấy đáy mắt cô lóe lên tia lạc lõng, bèn đưa tay vỗ vai cô: "Dì không phải không nhận ra em, chỉ là không dám nghĩ theo hướng đó thôi.
Nhưng nghe em nói, anh có thể cảm nhận được bà ấy rất quý mến em, nếu không cũng sẽ không thường xuyên mang đồ đến cho em, còn đưa em đi khám thầy thuốc, nhờ anh ba đưa em đi mua cửa hàng."
Tô Ý suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Hôm nay em thấy anh tâm lý lắm, từ bao giờ mà anh biết cách an ủi người khác thế?"
Chu Cận Xuyên xùy một tiếng cười nói: "Tối qua vừa mới hứa với em xong, đương nhiên phải thể hiện cho tốt chứ."
Nói rồi, anh giúp cô mở cửa xe: "Lên xe đi, về nhà còn phải dọn dẹp lại một chút, đúng rồi, mai anh hai đến, em đừng có lỡ miệng nói chuyện anh trải nệm ngủ dưới đất đấy nhé."
Tô Ý giả vờ như không hiểu: "Không phải anh nói anh có lý do chính đáng sao? Sao còn phải nói dối?"
"Anh...
Anh chủ yếu là sợ để lại ấn tượng xấu với dì."
"Vậy tối nay anh chuyển sang phòng Tiểu Vũ ngủ đi, như vậy sẽ không cần phải nói dối nữa."
.....
Buổi tối, Chu Cận Xuyên vẫn thành công ngủ dưới đất.
Nhưng sáng sớm hôm sau, anh đã dậy sớm thu dọn, chuyển chăn gối sang phòng Tiểu Vũ.
Tuy ngoài miệng Tô Ý nói không hồi hộp, nhưng sau khi thức dậy, cô vẫn luôn tay luôn chân, hết dọn dẹp nhà cửa lại đến chuẩn bị đồ ăn.
Chu Cận Xuyên muốn khuyên cô nghỉ ngơi một chút, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/2726274/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.