Ba của Tần Như Vân nghe vậy thì cảm thấy có hy vọng, liền vui vẻ nói với Tô Ý không ít lời khen ngợi.
Tần Như Vân nhìn ba mình như vậy, không nhịn được cười khẩy: “Kiêu ngạo gì chứ, người ta nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây(*),sau này ai cầu xin ai còn chưa biết đâu."
(*) Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: Ý nghĩa ẩn dụ của câu thành ngữ này là cuộc đời hay vận mệnh của con người có thể thay đổi theo thời gian, không có gì là mãi mãi, và sự thăng trầm, biến đổi là điều tự nhiên trong cuộc sống.
Những người đang ở vị trí tốt hoặc có quyền lực ngày hôm nay có thể mất đi những điều đó trong tương lai, và ngược lại, những người đang gặp khó khăn có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Thành ngữ này thường được dùng để khuyên người ta nên khiêm tốn, kiên nhẫn và không nên quá tự mãn hoặc bi quan trọng cuộc sống.
Tô Ý mỉm cười nhạt: “Cháu thấy Tần Như Vân nói cũng có lý, vậy thì thôi nhé."
Nói xong, cô không quan tâm đến sự ngăn cản của ba Tần Như Vân, dẫn theo Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu đi thẳng vào cổng soát vé.
Bạch Miêu Miêu nhìn hai ba con họ với thái độ như vậy, không nhịn được mà trợn trắng mắt liên tục mấy lần.
'Ba con nhà đó chẳng ai tử tế, đợi về Bắc Kinh xem họ còn cười nổi không!"
"Chậc chậc, giờ mình cũng mong chóng về Bắc Kinh lắm rồi đấy!"
Sáng sớm, chuyến tàu từ Dương Thành đến Bắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/2726610/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.