Nghe Tô Ý nói chắc như đinh đóng cột, Diệp Noãn Noãn cũng dần bình tĩnh lại: “Thím, lần nào gặp chuyện thím cũng đi trước.
Lần này thím để cháu thay thím đi đi.”
Nhìn cô ấy nghiêm túc nói, Tô Ý mỉm cười ấm áp: “Cháu còn nhỏ, ở lại Bắc Kinh giúp thím giữ vững hậu phương.
Chuyện đi Dương Thành cháu không được nghĩ tới nữa, nghe lời thím.”
Chỉ trong một ngày, tin tức về dịch bệnh ở Dương Thành đã lan ra khắp cả nước, thậm chí là toàn cầu.
Ngay cả Liêu Chính Dân và Tô Nhân vừa trở về từ Nam Cực cũng nghe tin, lo lắng gọi điện cho Tô Ý.
Nghe cô nói chuẩn bị đi Dương Thành, cả hai đều lo lắng.
“Có thể để người khác đi được không? Lần này nguy hiểm quá.”
“Đúng rồi, lần này hãy nghe mẹ, để người khác lo đi.”
Tô Ý hiểu sự lo lắng của họ, liền giải thích cặn kẽ mọi phương án ứng phó mà cô đã chuẩn bị.
“Ba mẹ yên tâm, con chỉ đi để quảng bá thuốc mới, không phải chữa trị hay chăm sóc bệnh nhân.
Người thật sự nguy hiểm là các nhân viên y tế.”
Biết không thể thay đổi quyết định của Tô Ý, họ chỉ đành dặn dò cô cẩn thận.
Sau khi tắt điện thoại, Tô Ý trở về giường, cùng Chu Cận Xuyên bàn bạc.
Hai người đã ngoài bốn mươi, vẫn giữ thói quen ôm nhau trò chuyện trước khi đi ngủ.
DTV
Nhưng hôm nay, bầu không khí trầm trọng hơn thường ngày.
“Vợ à, anh biết không cản được em, nhưng anh muốn đi cùng em.”
Tô Ý vẫn luôn trấn an người khác rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/2726795/chuong-908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.