Nụ cười trên gương mặt Kiều Nại chợt tắt ngóm, có thể thấy rõ cả người cô như mất đi sức sống, nhìn có vẻ rất tủi thân.
Hình Sâm, người đang đứng bên cạnh và chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng bị cảnh tượng đó làm cho ngây ngẩn. Anh cố kìm nén không cười ra tiếng rồi nhanh chóng tiến đến ôm Kiều Nại. Đôi khi, thực tế thật sự rất tàn nhẫn và đầy kịch tính như thế.
Hình Sâm ho nhẹ một tiếng: “Đừng nản lòng, có lần đầu thì cũng sẽ có lần thứ hai. Lần này coi như là làm từ thiện vậy.”
Sau khi được ôm chặt, Kiều Nại khịt mũi một cái, bất lực vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lòng Hình Sâm rồi cọ cọ mấy cái thì cảm thấy tâm trạng tốt lên một chút. Cô biết rằng con cá đã bị đánh cắp rồi thì sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, chỉ có thể cố gắng thêm lần nữa và thử bắt lại con khác.
[Nại Nại tội nghiệp quá]
[Sao lại có con hải âu xấu tính như vậy]
[Suýt nữa thì tôi đã cười không ngừng được]
[Ha ha ha ha, ôm bé yêu của tôi một cái nào]
[Xoa đầu nhé, lần sau nhất định sẽ thành công]
Hình Sâm nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Nại. Sau khi an ủi xong, hai người cũng từ từ tách ra. Kiều Nại chống hông và hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng để quyết tâm hành động. Hôm nay cô nhất định phải bắt được con cá này! Không chỉ vậy, cô còn muốn bắt được con cá lớn hơn cả con cá vừa rồi!
Sau khi điều chỉnh lại tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-yeu-duong-trong-chuong-trinh-giai-tri-ve-ly-hon/1121212/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.