Sau đó, cô ngoan ngoãn đứng yên không động đậy. Đôi mắt cô long lanh tràn đầy niềm khao khát với thức ăn. Nhìn thấy dáng vẻ đứng ngoan ngoãn của Kiều Nại, đáy mắt Hình Sâm hiện lên một nét cười khó nhận ra. Anh vẫy vẫy tay ra hiệu cho Kiều Nại ngồi lại gần. Hình Sâm thấp giọng hỏi: “Sao tự dưng khách sáo thế?” Kiều Nại đi tới ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi dậy muộn…” Trong biệt thự, các khách mời được phân công rõ ràng nên Kiều Nại rất thoải mái ăn bữa sáng. Nhưng đi cắm trại chỉ có hai người họ, một mình Hình Sâm chuẩn bị bữa sáng còn mình thì chẳng làm gì cả, vậy nên ít nhiều gì cũng cảm thấy ngại ngùng. Nhưng đối với Hình Sâm thì đây cũng không phải vấn đề to tát. Anh không để tâm, chỉ nói: “Một bữa sáng thôi, cũng không nhiều. Chắc là cũng không ngon lắm đâu, chỉ cần em không chê là được.” Thái độ bình thản nhẹ nhàng kia thoạt trông như thể anh chỉ tiện tay làm một chút mà thôi, là chuyện nhỏ không tốn sức gì, khiến người ta không cảm thấy chút áp lực nào, vô thức thả lỏng lại. [Nếu không xem toàn bộ quá trình thì suýt chút nữa tôi cũng tin rồi (đầu chó)] [+1, hình ảnh anh ấy làm “phẫu thuật” cho trứng ốp la vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt!] [Đến rồi đến rồi, cái công thức quen thuộc này chính là tín hiệu của một chiêu trò!] Đối với điều này, Kiều Nại vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ mình làm sao có thể chê được? Có bữa sáng miễn phí thì còn có lí do
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-yeu-duong-trong-chuong-trinh-giai-tri-ve-ly-hon/1121253/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.