Mười phút sau, tuyết rơi ngày càng dày như lông ngỗng, các khách mời cũng đã chơi gần xong. Vì lý do an toàn, mọi người chuẩn bị kết thúc buổi quay.
Trước khi rời đi, Nguyễn Ti Anh rất hài lòng chụp một bức ảnh với đội quân người tuyết mà mình đã dựng lên, tiện thể gọi Từ Giai Mạn lại, người đã đuổi theo Sầm Lâm Vũ không biết bao nhiêu vòng.
Nguyễn Ti Anh cất tiếng gọi: “Mạn Mạn! Tuyết rơi nhiều quá rồi, chúng ta về trước đi.”
Từ Giai Mạn nghe thấy vậy lập tức ném quả cầu tuyết đi, sau đó vỗ tay đáp: “Được thôi.”
Sau khi khéo léo né tránh được cú ném cuối cùng, Sầm Lâm Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn thoáng qua Triệu An Kha. Khi thấy phía sau anh ấy là cả đội quân người tuyết ít nhất phải lên đến hàng trăm, hàng ngàn con, Sầm Lâm Vũ có cảm giác đồng cảnh ngộ, cả hai người một kẻ thì thảm hại, một người thì đờ đẫn, biểu cảm trông vô cùng hài hước.
[Ha ha ha ha ha ha ha]
[Ăn cơm, ngủ, rồi đuổi đánh Lâm Vũ]
[Kha Kha đắp xong lại đắp tiếp]
Chẳng mấy chốc, bốn người đã lần lượt đi đến trước ngôi nhà để tập trung và lúc này họ mới phát hiện ra rằng có hai người đã mất tích.
Vì chơi quá vui nên mấy người họ không rõ hành tung của Kiều Nại và Hình Sâm, đặc biệt là khi thấy trong nhà cũng không có ai, họ càng cảm thấy bối rối khi không biết hai người đó đã đi đâu.
Tuy nhiên, chưa kịp tìm người hỏi thăm thì họ đã phát hiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-yeu-duong-trong-chuong-trinh-giai-tri-ve-ly-hon/1121293/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.