Ngày hôm sau, lúc Lâm Sơ Dương mở mắt cảm giác cơ nhục cốt cách cả người đều giống như gầy dựng lại, đau đớn mệt mỏi đau đớn mệt mỏi, quay đầu nhìn nhìn bên cạnh, Mạc Trạch quả nhiên biến mất.
Đột nhiên có một loại cảm giác bị dùng xong liền ném phải làm thế nào…
Ai, sáng sớm, tâm tình liền không tốt đẹp lắm, thật ưu thương.
Lúc này, cửa lều bạt bị người ta mở ra, một nam yêu tinh mặc trường sam thuần trắng, dáng người đặc biệt xinh đẹp tướng mạo đặc biệt xinh đẹp đặc biệt là đôi mắt hoa đào kia đặc biệt mê người bưng một chậu nước đi tới.
Lâm Sơ Dương trợn cả mắt lên, hàng này là ai vậy? !
Nam yêu tinh thả chậu nước xuống, cười cười đi tới thuần thục giúp Lâm Sơ Dương mặc quần áo vào, lại thuần thục vấn tóc rửa mặt cho cậu, thật giống như đã từng làm qua một ngàn lần, ngay cả các loại thói quen nhỏ của Lâm Sơ Dương đều rõ rõ ràng ràng, mọi phương diện đều chiếu cố cực kỳ chu đáo, sau khi xong việc mới nhẹ giọng nói: “Sư huynh, ta làm có hợp ý chứ?”
Giọng nói này…
Mẹ kiếp, Mạc Trạch tên khốn kiếp anh sớm hay muộn ông cũng sẽ bị anh hù chết!
Cả người Lâm Sơ Dương đều không thích hợp, cậu biết thuật dịch dung của Mạc Trạch tốt, lại không nghĩ rằng sẽ tốt đến trình độ này, ngay cả khí tức cũng giống như khuôn đúc, cậu hoàn toàn nhìn không thấu.
Tưởng tượng một chút, nếu như sau này tên khốn này dịch dung thành em gái thông đồng cậu, cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-ao-lot-cua-nam-chinh-thi-biet-man-sao/569022/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.