"Chủ quân, hôm nay chẳng lẽ không nghỉ ngơi sao?"
Nghe được thanh âm chính mình, Tang Viễn Viễn giật mình một cái, cả người đều bị doạ tỉnh.
Như thế nào lại nói mớ không biết thẹn thùng vậy chứ?!
Hồi thần lại, phát hiện miệng mình đang nhắm lại rất đàng hoàng.
Hơn nữa, bản thân mình cũng chưa từng kêu hắn là ' chủ quân '.
"Ừ?" U Vô Mệnh lười nhác đáp, "Ngươi muốn?"
Tang Viễn Viễn: "......" Không, ta không muốn.
Nàng cố hết sức mở to mắt, cảm giác mí mắt đang bị một tòa núi lớn đè ép, sau khi giãy giụa một lúc lâu mới miễn cưỡng căng ra được một tia mắt nhỏ xíu.
Trong mông lung mờ mịt lại nhìn thấy một nữ nhân nhỏ xinh mặc váy trắng, nhu nhược đáng thương đứng bên cạnh giường, hơi cúi người nhìn chăm chú U Vô Mệnh.
Trong ánh mắt nàng ta chuyển động vài tia sáng kì dị.
Đúng là người mới vừa rồi lặng yên không một tiếng động đốt đuốc tốt, chuẩn bị trà ấm, lại thay Tang Viễn Viễn chuẩn bị áo trong: Song Nhi.
"Chủ quân chẳng lẽ không muốn thử xem, cảnh hôm nay thấy ở doanh trại nô lệ như vậy...... Ta nguyện vì chủ quân làm bất cứ chuyện gì. Chủ quân không muốn thử xem tư vị khi đó là như thế nào sao?" Song Nhi nhẹ nhàng liếm đôi môi nóng bỏng.
Tang Viễn Viễn: "......" Vì sao phải dùng thanh âm của ta nói loại lời nói như thế này chứ ?? Cảm thấy quá thẹn thùng rồi. Hơn nữa cái cảnh giới này cũng quá lớn, không có khả năng tiếp thu.
Nàng lại không thể làm gì, toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-yeu-menh-ta-cung-vai-ac-he/553415/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.