Vân Châu.
U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn theo miệng vực sâu lướt ra, trở lại mặt đất.
Chuyện xảy ra bên dưới nền đất thực sự chấn động, Tang Viễn Viễn hồi lâu vẫn chưa hồi thần được.
"U Vô Mệnh, chàng nói, phía dưới kia rốt cuộc là thứ gì vậy?"
Biết rõ hỏi cũng như không hỏi, nhưng nàng vẫn nhịn không được lẩm bẩm buột miệng thốt ra.
U Vô Mệnh: "......"
Muốn mạng già ta à.
Một trái Tiểu Tang Quả đáng yêu như vậy, đôi mắt loang loáng nước mở to, môi đỏ xinh đẹp dẩu lên, dùng thanh âm ôn nhu như vậy hỏi hắn.
Tín nhiệm cùng ỷ lại đến như vậy, bảo hắn làm sao có thể cô phụ?
Muốn hắn nói một câu ' ta cũng không biết ', vậy không bằng trực tiếp một đao giết hắn luôn đi.
"Đó là nguồn gốc của vạn ác." U Vô Mệnh hơi hơi dựng thẳng lưng, thần sắc tự nhiên, hai tròng mắt híp lại, trong lòng tính toán nếu nàng hỏi tới thì phải nói như thế nào.
"À...... Thì ra là thế!" Nàng nặng nề gật gật đầu.
Hắn ôm lấy Tiểu Quả tử đang hồn vía lên mây, chậm rãi đi về phía trước. Tròng mắt đen nhánh chậm rãi chuyển động —— cái đồ chơi đó rốt cuộc là cái gì chứ? Hắn cũng rất muốn tìm người hỏi một chút.
Tang Viễn Viễn vực dậy tinh thần, tận lực đem những màn chấn động nhân tâm trong hầm ngầm kia trục xuất ra khỏi óc.
Nàng phát hiện bản thân mình hình như bị ám ảnh bởi cái vật khổng lồ khi nãy hay sao ấy, giờ phút này nhìn thấy cái gì đều cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-yeu-menh-ta-cung-vai-ac-he/553602/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.