Đùa ít thôi, đi theo anh, về làm chim hoàng yến của anh á?
Thời điểm ý thức quay trở lại, Vân Ngạn cảm giác được bản thân đang chạy rất nhanh.
Cậu cảm thấy một tay của mình đang bị giữ chặt - ngẩng đầu lên, trước mặt cậu là bóng lưng của một người trẻ tuổi đang nắm lấy tay cậu chạy vội trên đường mòn trong núi.
Cậu ngỡ ngàng nhìn xung quanh - ánh nắng dịu nhẹ, trước mắt là một mảng xanh tươi, những tán lá đầy sức sống đung đưa trong gió núi, không khí ngập tràn mùi cỏ cây cùng với bùn đất.
Đây nhất định là một giấc mơ.
Cậu tỉnh táo nghĩ: bản thân cậu nằm liệt trên giường hơn một năm rồi, chỉ có trong mơ mới có thể chạy mà không gặp phải chướng ngại gì - cậu cũng thường mơ thấy những giấc mơ giống như này.
Nhưng cũng không đúng.
Không phải cậu đã chết rồi sao?
Cậu còn nhớ rõ sau cơn ngạt thở dữ dội, có một loại cảm giác trôi nổi nhưng mãnh liệt đánh úp đến, cậu mơ hồ nhìn thấy em trai và em gái đang hoảng sợ gọi tên mình, gào khóc thất thanh.
Cậu muốn đi đến an ủi họ, muốn nói với họ sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường tình của con người nhưng cậu lại không thể.
Rất nhanh sau đó cậu đã mất đi ý thức.
Khi cậu định thần lại, cảm giác đôi chân của bản thân đang loạng choạng chạy về phía trước quá mức chân thật, không giống mơ một chút nào cả.
Vân Ngạn giơ tay phải lên, cúi đầu nhìn nhìn. Cánh tay thon dài trắng nõn, tinh xảo giống như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-ban-doi-cua-nhan-vat-phan-dien-tan-tat/2532031/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.