Trịnh Khuyết là kẻ chậm tiêu nhất trong số bọn họ. Nếu là bình thường, Doanh Kiêu và Cảnh Từ yêu đương thế nào, gã cũng chẳng muốn để ý. Rảnh mức đó thì không bằng cúi đầu chơi một ván game còn hơn.
Nhưng hôm nay gã có tâm sự, không thoải mái lắm, muốn chuyển sự chú ý sang chỗ khác, nên mới thành kẻ đầu tiên mở miệng. Không ngờ nói hai câu đã bị Doanh Kiêu bẻ ngược lại.
Trịnh Khuyết lại ngồi xuống, buồn bực múc một miếng khoai tây nghiền lớn nhét vào miệng.
Doanh Kiêu và Cảnh Từ trò chuyện chốc lát, cảm thấy tinh thần sảng khoái, gắp miếng bánh xèo Okonomiyaki, định đặt điện thoại xuống để ăn cơm tiếp. Liếc đến gương mặt suy sụp của Trịnh Khuyết, hắn hơi khựng lại, ấn mở điện thoại lần nữa, gõ mấy chữ nhắn riêng cho gã.
Trịnh Khuyết nhất thời không hiểu lắm, cho rằng hắn lại bày trò đùa cợt gì, nên hỏi với vẻ cảnh giác: "Anh Kiêu, đây là ý gì?"
"Mật mã khóa cửa." Doanh Kiêu uống một ngụm hồng trà hương bưởi nóng, dửng dưng nói: "Mày tới nhà tao ở vịnh Sầm Nguyệt chưa nhỉ? Chính là mật mã cửa ở đó."
Cổ họng Trịnh Khuyết khô khốc, vành mắt suýt đỏ ửng.
Quan hệ giữa bố mẹ gã không tốt, ba ngày cãi nhau ầm ĩ, năm ngày tranh cãi nhỏ nhặt. Thật ra tối nay gã phải về nhà, nhưng thực sự không chịu đựng nổi tiếng quát mắng và ném đồ vật trong phòng, nên lại chạy ra ngoài.
Gã không muốn ở trong căn nhà kia thêm một giây nào nữa.
"Anh Kiêu, tao..." Trịnh Khuyết sụt sịt mũi, môi giật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-ban-trai-cu-cua-hot-boy-truong/1237349/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.