Tiếng hát gây ám ảnh lặp đi lặp lại không ngừng ở tầng ba. Trong bầu không khí ngưng đọng, sát vách yên lặng khoảng một phút, sau đó một tiếng quẳng ghế rầm rầm truyền đến.
Giống như đang dùng phương thức này để biểu hiện sự bất mãn của mình.
"Ái chà." Doanh Kiêu giơ điện thoại, mỉm cười: "Đây là quẳng cho tôi nghe hả?"
Hắn xoay sang Cảnh Từ: "Cậu cho tôi mượn dùng điện thoại với. Hôm nay tôi phải chơi đến cùng. Có tin tôi dám cầm hai cái điện thoại đứng bật nhạc ngay trước cửa phòng bọn họ không?"
Cảnh Từ: "..."
Cảnh Từ thật sự tin tưởng, Doanh Kiêu tuyệt đối làm ra được loại chuyện này.
"Đừng đi." Cảnh Từ sợ hắn ra ngoài gây chuyện, bèn bước vài bước đến chặn cửa: "Ngủ thôi, giờ không có tiếng nữa rồi."
Thấy Doanh Kiêu đưa tay như định nắm chốt cửa, trong lòng cậu quýnh lên. Cậu dứt khoát đoạt lấy di động của Doanh Kiêu và nhấn nút dừng: "Cậu nghe đi, thật sự không còn tiếng động nữa."
Doanh Kiêu rũ mắt nhìn cậu. Cảnh Từ không tiện cởi quần áo, chân vẫn đang mặc quần đồng phục. Chỉ có nửa thân trên bao bọc trong một chiếc áo lông trắng mỏng manh, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ.
Xương quai xanh đẹp đẽ đó vừa thoắt ẩn hiện trước mặt hắn, giống như đang tận lực mời hắn nhấm nháp.
Màu mắt Doanh Kiêu dần đậm đặc sâu thẳm. Hắn nắm chặt tay, nghiêng người một cách kiềm chế.
Hắn cảm thấy qua đêm nay, mình hoàn toàn có thể đi đóng vai Liễu Hạ Huệ(1).
(1) Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-ban-trai-cu-cua-hot-boy-truong/1237370/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.