"Nè, bạn học nhỏ." Doanh Kiêu bỗng lại gần, nhìn cậu và cười khẽ: "Vui không?"
Nụ cười nơi khóe môi Cảnh Từ nhất thời không kịp thu về.
"Anh giúp cậu bắt nạt ngược lại." Doanh Kiêu biếng nhác dựa lên ghế, cánh tay phải chênh chếch khoác lên đằng sau, mỉm cười: "Hết giận chưa?"
Cảnh Từ mím mím môi, cụp mắt: "Tôi không giận."
Trịnh Khuyết thính tai, nghe thấy lời này của cậu bèn xen mồm: "Cảnh Từ, tính cậu bây giờ quá tốt đó, nếu hôm nay đổi thành người khác, chẳng lẽ còn không ném bài thi lên mặt Trương Tĩnh chắc?"
"Chứ sao nữa." Hà Chúc sáp tới, cười nói: "Cậu không biết đâu, hôm nay anh Kiêu chém giết bốn phương ở phòng thi. Đừng nói Trương Tĩnh, đến Phùng trọc lóc còn không gánh nổi."
Hà Chúc cười đến nỗi lớp thịt mỡ toàn thân rung bần bật: "Cả đời này tao sẽ không quên vẻ mặt của Phùng trọc lóc lúc đó. Ha ha ha ha ha, ông ta còn đọc nội dung trên tờ giấy hai lần! Ha ha ha ha."
Bành Trình Trình nhịn cười: "Phùng trọc lóc coi như tai bay vạ gió rồi."
Doanh Kiêu nghe vậy thì xì một tiếng: "Đều gà rừng cả, phân lồng cao thấp làm gì."
Phùng trọc lóc cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, kẻ bảo nhóc biến thái phẩm hạnh kém ở văn phòng hôm ấy chính là lão.
Sau câu này, Bành Trình Trình bật cười, phòng học 11/7 thoáng chốc tràn ngập vui vẻ.
Khóe môi Cảnh Từ hơi nhếch, đối diện ánh mắt Doanh Kiêu nhìn về phía này, cậu nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn.'
Doanh Kiêu bị nụ cười của cậu cù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-ban-trai-cu-cua-hot-boy-truong/1237435/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.