Thư Lê dùng khăn lau mặt thật mạnh, quyết định giả vờ làm đà điểu. Nếu lần sau gặp lại Tinh Linh Vương, cậu sẽ không thừa nhận chuyện cọ tóc.
Sau khi rửa mặt xong, cậu rời khỏi phòng tắm, mở tủ, chuyển tất cả đồ đạc vào nhẫn trữ vật.
Tinh Linh Vương không muốn lấy lại nhẫn trữ vật, vậy thì cậu cũng không khách sáo nữa.
Mặc dù không hiểu câu "mau lớn lên đi" của Tinh Linh Vương có ý nghĩa gì, nhưng Thư Lê nghĩ rằng bây giờ mình chỉ là tiểu yêu tinh, thực sự không có gì khác.
Đợi sau này lớn lên, học được kỹ năng và có thực lực, rồi trả ơn cứu mạng của Tinh Linh Vương cũng không muộn.
Quả nhiên nhẫn trữ vật rất tiện lợi, tất cả đồ đạc đều có thể mang theo bên mình, túi đeo chéo cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh của nó, tạm thời nghỉ hưu.
Thư Lê nhét sổ tay, sách, bút lông, cùng với túi đeo chéo vào nhẫn trữ vật.
Đồ đạc trong nhẫn trữ vật không cần sắp xếp, chúng sẽ tự động phân loại rồi lưu trữ theo từng tầng, rất dễ lấy ra.
Cậu vô cùng hài lòng.
Sau khi thu dọn xong, cậu chuẩn bị ra ngoài đến khu buôn bán, tìm người đưa thư để gửi chuyển phát nhanh cho chim béo.
Tuy nhiên, trước đó phải đến nhà ăn của trường để ăn cơm.
Ngủ một giấc đến chiều, bụng cậu đã đói meo, trái cây tối qua ăn cũng đã tiêu hóa gần hết.
Cậu mở cửa lớn với tinh thần sảng khoái, đột nhiên bị một đám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-be-con-o-vuong-quoc-tinh-linh/2794895/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.