Thư Lê cứ ngỡ mình sẽ ngủ quên, nào ngờ đồng hồ sinh học vẫn đánh thức cậu đúng giờ. Không những dậy sớm, cậu còn tràn đầy năng lượng, chẳng hề buồn ngủ chút nào.
Quả nhiên, người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn chấn hơn hẳn.
Cậu khe khẽ ngâm nga một giai điệu, giải phóng sức mạnh căn nguyên để tăng kích thước cơ thể, chỉnh trang lại bản thân thật tươm tất rồi bước ra ngoài với gương mặt rạng rỡ.
"Chào buổi sáng, Sperion!"
"Chào buổi sáng, Saiya! Hôm nay chị trông thật xinh đẹp!"
Miệng nhỏ của Thư Lê ngọt ngào như tẩm mật, Saiya nghe xong cười đến tít cả mắt.
"Ồ, Sperion bé nhỏ, hôm nay trông em vui vẻ thế, có chuyện gì hay ho à?" Elliott tò mò hỏi.
"Chuyện vui ư? Đương nhiên rồi!" Thư Lê hất cằm, ưỡn ngực đầy kiêu hãnh.
"Chuyện gì vậy? Kể cho mọi người nghe đi!" Elliott nháy mắt gợi chuyện.
"Đó là... Không nói cho anh biết đâu!" Cậu lè lưỡi tinh nghịch, rồi nhảy chân sáo bỏ chạy, để lại Elliott đứng ngẩn ra, trố mắt.
"Phụt..." Saiya bật cười.
Ngày nào Elliott cũng ghẹo trẻ con, nên giờ chắc anh bị ghét rồi nhỉ?
Ăn sáng xong, Thư Lê phấn chấn đến thư viện học tập. Nhìn thấy Tinh Linh Vương ngồi bên cửa sổ, cậu vội vàng hành lễ, cung kính nói lời cảm ơn.
Tinh Linh Vương mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao em lại cảm ơn ta?"\
Thư Lê nghiêm túc đáp: "Bởi vì có sự khích lệ của Vương, em mới đủ dũng khí làm những điều mình mong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-be-con-o-vuong-quoc-tinh-linh/2794960/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.