Nhóc mập mạp cả năm cũng không vận động nhiều như vậy, bàn tay đầy mồ hôi nắm chặt Tần Chiêu, vừa thở hổn hển vừa nói.
Tần Chiêu vỗ vỗ tay hắn: “Ngồi xuống trước đã, ta rót cho ngươi ly nước.”
“Giờ đã là lúc nào rồi!” Trần Ngạn An tức giận nhìn dáng vẻ chậm chạp của hắn, buồn bực nói: “Thân thể này của ngươi nếu bị đánh thì còn mạng sao, nhanh chạy đi!”
Nói xong, Trần Ngạn An lại đột nhiên phát hiện thịt gà và trứng Tần Chiêu để trên bàn bếp, liền sửng sốt: “Tần Chiêu, ngươi phát tài? Đây là như thế nào……”
Tần Chiêu: “Ngồi trước đã, ta từ từ nói với ngươi.”
Trần Ngạn An còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã vọng lại tiếng bước chân, một giọng nữ truyền đến: “Ngạn An, ngươi không phải đi học sao, sao lại ở đây?”
Một người phụ nữ cùng vài người đàn ông khỏe mạnh vạm vỡ bước vào cửa.
Người phụ nữ trông có vẻ trẻ tuổi, mắt hồ ly, khuôn mặt sắc sảo.
Trần Ngạn An lập tức sợ hãi: “Mẹ…”
Thấy hắn vẫn đang nắm tay Tần Chiêu, người phụ nữ lạnh giọng nói: “Lại đây!”
Trần Ngạn An do dự một chút, không nhúc nhích: “Mẹ, Tần Chiêu hắn…”
“Ngươi muốn cầu xin thay cho hắn?!” Người phụ nữ lập tức khó chịu, giọng nói sắc bén, “Người này lúc trước ở nhà họ Trần, ăn của chúng ta, mặc của chúng ta, không biết cảm kích thì thôi, bây giờ tiền thuê nhà mãi không trả, ngươi cầu xin thay hắn cái gì?”
Trần Ngạn An: “Nhưng…”
“Ngươi câm miệng.” Người phụ nữ quát, quay mặt về phía Tần Chiêu, vẻ mặt dịu lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1780229/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.