Edit: YurinTransEng
"Đình Thâm, lấy giao tình của chúng ta, nếu miếng đất Tân Thành kia được bán ra, tôi chắc chắn sẽ nhớ tới cậu đầu tiên, nhưng mà nó đối với tôi và Nam Nam rất đặc biệt.
.
"
"Không hay rồi! Không hay rồi! Không hay rồi!"
Trong căn biệt thự đơn, vợ chồng Mục thị đang cùng Bạc Đình Thâm nói chuyện với nhau, một tiếng kêu cứu dồn dập bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến.
Mọi người quay ra, chỉ thấy Bàng Khải đầm đìa mồ hôi chạy vào nhà, trong ngực ôm theo một bé gái, cô bé cả người bẩn vô cùng, đang dụi mắt oa oa khóc lớn.
"Tiểu Á?"
Mục Tích Tùng cùng Đường Nam nhìn thấy là đứa con gái bảo bối của mình, sợ tới mức trực tiếp đứng bật dậy.
"Xảy ra chuyện gì? Tiểu Á, ai làm con biến thành bộ dạng này?"
"Dì Trương không phải đi theo bên cạnh con sao? Bà ấy đi đâu rồi!"
Quãng đường hơn mười phút đồng hồ, Bàng Khải bế theo một đứa bé ba bốn tuổi, chỉ dùng có năm sáu phút, lúc này mệt đến mức không thể đứng thẳng lên được, thở hổn hển như trâu, một câu cũng nói không nên lời.
Mục Á dụi dụi mắt, khóc nấc lên: "Con với dì Trương, Trương cùng đi vàorừng sau núi hái hoa dại, gặp phải con chó ngao Tây Tạng to đùng của nhà bên, dì Trương sợ quá liền chạy mất rồi.
.
"
"Cái gì? Chó ngao Tây Tạng!"
"Lại là con chó điên kia, đã nói với nhà đó bao nhiêu lần rồi, vậy mà vẫn chưa giải quyết!"
"Tiểu Á, con có bị thương ở chỗ nào không? Mau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-co-chap-dai-lao-tam-dau-nhuc/2307125/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.