Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
"Ư ——" Khi Nguyễn Du Du tỉnh dậy, hai huyệt thái dương đau nhức, cô đưa tay lên xoa, từ từ mở mắt ra.
Nhìn ánh sáng xuyên qua tấm rèm cửa, bầu trời đã hửng sáng, cô nghe thấy giọng nói của Thẩm Mộc Bạch ở ngoài phòng khách.
Nguyễn Du Du trở mình, cô nhớ là hôm qua mình đã đi đến hội sở, nhưng lại không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào.
Đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, cô lật chăn bông ra nhìn thử, quần áo tr3n người vẫn còn nguyên, đây chính là chiếc áo len hôm qua cô mặc.
"Hầy——" Nguyễn Du Du khẽ thở dài, không biết là may mắn hay tiếc nuối.
Cô nằm tr3n giường lăn qua lăn lại, rồi từ từ ngồi dậy, thay bộ quần áo khác, mở cửa phòng ngủ ra.
Thẩm Mộc Bạch ngồi tr3n sô pha chờ cô, bật cười chào hỏi, "Du Du, em có ngủ ngon không?"
"Ừ, cũng được." Nguyễn Du Du không nhớ đã có chuyện gì xảy ra, cô ngủ một giấc đến sáng, nên cũng tính là ngủ ngon, chỉ đáng tiếc là cô có hơi đau đầu.
"Đi đánh răng rửa mặt, rồi ra ăn sáng, em có đói bụng không?" Thẩm Mộc Bạch đi tới, xoa mái tóc bù xù của cô, chỉnh lại mấy sợi tóc tr3n đỉnh đầu.
Anh vừa nhắc tới, Nguyễn Du Du lập tức cảm thấy đói, nhắc mới nhớ, hôm qua cô đi đến hội sở ăn trưa sau đó uống rượu say ngủ quên mất, chắc chắn cô đã bỏ lỡ bữa tối.
Khi nhìn thấy bát cháo hải sản được đặt tr3n bàn, Nguyễn Du Du nuốt nước miếng, vội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-co-vo-may-man-cua-nam-phu/78871/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.