Cố Khiếu Hành nhận ra vẻ tiếc nuối trong mắt Trần Uyển Trân, đột nhiên nghĩ đến tuổi của mình: “Dì Trần, thật ra cháu còn chưa…” Hai mươi lăm tuổi, tuy chỉ còn vài ngày nữa là tròn hai mươi lăm, nhưng thiếu một ngày thì vẫn là hai mươi tư, tuổi này cũng không tính là già chứ?
“Đồng chí Cố, cháu có quen một vị thủ trưởng tên Trần Quý Uyên ở khu đại viện quân khu không?”
Cố Khiếu Hành còn chưa dứt lời đã bị câu hỏi của Trần Uyển Trân cắt ngang.
“Ông Trần ạ?” Cố Khiếu Hành gật đầu: “Cháu quen, cháu và cháu trai của ông ấy, Trần Luật là bạn học và đồng đội, bà ngoại cháu và Trần nãi nãi là bạn thân của nhau.”
Nghe vậy, Trần Uyển Trân lộ rõ vẻ vui mừng: “Thật sao? Vậy Đồng chí Cố có thể giúp dì đi gặp họ được không?”
“Dì rần” Cố Khiếu Hành nghi hoặc nhìn Trần Uyển Trân, với sự nhạy bén của mình, trong lòng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Quả nhiên câu trả lời giống hệt như cậu dự đoán.
“Có lẽ tôi là con gái của họ.”
“Thành thật khai báo, năm đó tại sao lại tráo con?”
Triệu Tú Lan đến ruộng rồi mà trong lòng vẫn không yên, luôn cảm thấy hai người đó tuyệt đối không phải đến thăm Lưu Quế Hoa đơn thuần như vậy, nên sau khi đăng ký xong với người ghi công, bà ta lại lấy cớ bị đau bụng, phải về nhà.
Trở về, bà ta nấp trong bóng tối, thấy người trong nhà Lưu Quế Hoa đều ra ngoài làm việc hết, mới lén lút đi đến bức tường phía sau nhà Lưu Quế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-thien-kim-that-trong-nien-dai-van/2765608/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.