Trước đây Đào Nhất Bình luôn bảo bà ta nhất định phải hòa thuận với người nhà họ Trần nhưng lần này anh ta lại phá lệ nói với Trần Tố rằng bệnh viện của họ có một loại thuốc độc mãn tính, người ăn sẽ không c.h.ế.t ngay, kiểm soát liều lượng gần như ba lần là có hiệu quả, quan trọng nhất là không thể phát hiện ra là bị đầu độc.
Lúc đó Trần Tố đã kích động ngay lập tức bảo Đào Nhất Bình chuẩn bị cho mình một phần, chỉ là vì bà ta sợ bị phát hiện nên đã giảm đi một nửa liều lượng mà Đào Nhất Bình đưa cho mình.
Mọi chuyện đã hoàn toàn rõ ràng nhưng phòng thẩm vấn vẫn im lặng hồi lâu, Trần Luật nhìn người con gái mà ông bà nội yêu thương hơn ba mươi năm, trong nháy mắt bi thương ập đến, hưởng thụ cuộc sống sung túc mấy chục năm nhưng vì chút gia sản mà lại nhẫn tâm tính toán g.i.ế.c c.h.ế.t người mẹ đã gọi mấy chục năm.
Đây còn là người sao? Ngay cả súc vật cũng không làm được chuyện như vậy.
Chiến sĩ phụ trách áp giải Trần Tố cũng tỏ ra khinh thường, loại người này không xứng làm người.
"Đưa đi." Cố Khiếu Hành giao cho chiến sĩ áp giải, bởi vì Trần Tố không phải là phần tử địch đặc nhưng việc cố ý g.i.ế.c mẹ nuôi là có thật, sẽ giao cho công an địa phương xử lý.
Trần Tố cho rằng mình đã khai hết rồi, người vẫn còn sống thì sẽ không sao, còn ngây thơ hỏi chiến sĩ áp giải mình: "Tôi có thể về nhà không?"
Hai chiến sĩ áp giải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-thien-kim-that-trong-nien-dai-van/2765709/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.