Dạo cửa hàng bách hóa xong lại đến giờ cơm tối, buổi tối Cố Khiếu Hành không đưa Thẩm Ngưng Sơ về nhà ăn cơm, mà lại đến nhà hàng quốc doanh, hai người ăn bánh chẻo, cay cay tê tê Thẩm Ngưng Sơ đặc biệt thích.
Cuối cùng cũng ăn uống no nê chơi đùa thỏa thích, bầu trời từ xanh nhạt chuyển sang xanh đậm, cuối cùng chỉ còn sót lại một tia sáng le lói nơi chân trời.
“Anh, chúng ta về nhà thôi?”
Bước ra khỏi nhà hàng quốc doanh Thẩm Ngưng Sơ đã vô cùng thỏa mãn.
Nhìn ánh mắt mãn nguyện của cô nàng nào đó, Cố Khiếu Hành thầm than đúng là đồ vô tâm, anh chuẩn bị kỹ lưỡng mấy ngày trời kết quả là cả ngày hôm nay chỉ để chơi bời, cô nàng này chỉ mong được về nhà.
Nhưng nghĩ lại hôm nay cũng khá mệt rồi, Cố Khiếu Hành hỏi: “Tiểu Sơ mệt không? Chơi vui không?”
Thẩm Ngưng Sơ lắc đầu: “Không mệt ạ, rất vui.”
“Vậy anh dẫn em đi thêm một chỗ nữa nhé? Đi không?”
Bây giờ thời gian còn sớm, Thẩm Ngưng Sơ vẫn còn đang hào hứng, nói: “Đi đâu ạ?”
Cố Khiếu Hành ra vẻ thần bí nói: “Không nói cho em biết trước đâu, nhưng nhất định em sẽ thích.”
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Cố Khiếu Hành, Thẩm Ngưng Sơ nhịn không được nhướn mày, trong nháy mắt cũng toát lên vẻ hứng thú: “Vậy thì đi!”
Nghe Thẩm Ngưng Sơ nói vậy, Cố Khiếu Hành trực tiếp lái xe đến ngoại ô, sau đó dừng xe dưới chân núi.
Thẩm Ngưng Sơ xuống xe nhìn xung quanh tối om, cách ngôi làng gần nhất cũng một khoảng khá xa, cho nên không thấy một chút ánh sáng nào, chỉ còn lại những vì sao lấp lánh trên trời.
Tuy biết Cố Khiếu Hành chắc chắn sẽ không bán mình đi, nhưng hoàn cảnh này vẫn khiến người ta không khỏi cẩn thận: “Anh, dạo này em không chọc giận anh chứ?”
Cố Khiếu Hành không hiểu ý cô nàng, nghe vậy cúi đầu kinh ngạc hỏi: “Ý em là sao?”
“Anh sẽ không bán em đấy chứ?”
Cố Khiếu Hành:...??
Một lúc sau anh đưa tay xoa đầu Thẩm Ngưng Sơ: “Nói bậy bạ!”
Hai người vừa nói vừa đi đến bờ sông, còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, đi về phía trước nữa là hết đường.
Thẩm Ngưng Sơ ngẩng đầu định lên tiếng hỏi thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm.
Cố Khiếu Hành đưa tay che mắt cô, trầm giọng hỏi: “Tiểu Sơ, em rất thích ngắm sao à? Anh thấy em lúc nào cũng thích ra ban công ngắm sao.”
Thẩm Ngưng Sơ mỗi khi rảnh rỗi đều thích bê ghế ra ban công tầng ba ngắm sao, ngắm rất lâu, nhà anh và nhà họ Trần tuy cách nhau vài căn nhưng do xây dựng lệch tầng nên từ ban công phòng ngủ của anh có thể nhìn thấy ban công cô thường lui tới.
Anh đã nhìn thấy vài lần, đoán chừng cô rất thích ngắm sao.
Nghe Cố Khiếu Hành hỏi vậy, Thẩm Ngưng Sơ “ừm” một tiếng, cô thích ngắm sao không phải vì những suy nghĩ lãng mạn gì cho cam, mà chỉ vì hồi nhỏ ở cô nhi viện, do còn nhỏ nên cô ngủ ở chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, bầu trời tối đen bên ngoài luôn khiến cô sợ hãi.
Có lần mẹ viện trưởng chỉ lên những ngôi sao trên trời nói với cô rằng, những ngôi sao lấp lánh kia chính là cha mẹ của cô, họ biết cô sợ hãi nên tối nào cũng đến bảo vệ cô.
Từ đó về sau Thẩm Ngưng Sơ hoàn toàn không còn sợ hãi nữa, bởi vì cô luôn xem những ngôi sao lấp lánh ngoài cửa sổ là cha mẹ của mình.
Sau này lớn lên, được học hành đến nơi đến chốn, đương nhiên cô không còn tin vào những điều đó nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn thích ngẩng đầu ngắm sao.
Trong đầu sẽ tưởng tượng xem cha mẹ mình trông như thế nào.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.