Có được nuông chiều hay không, có đáng hâm mộ hay không, Tống Ủng Quân cũng chỉ nghĩ một chút vậy thôi, thấy người Diệp gia không hề nói đùa thì cũng dẫn họ lên huyện.
Nghe nói Diệp gia muốn nhận thầu núi, nhân viên công vụ trong tòa nhà ủy ban còn sửng sốt hơn.
E là cũng chưa từng xử lý chuyện như này bao giờ, do dự một lúc rồi vẫn phải đi xin chỉ thị của của bí thư.
Bí thư huyện vẫn còn chút ấn tượng với thôn Táo Câu, nghe nói bên ấy có người tới muốn thương lượng nhận thầu núi nên đến đây xem thử.
Vốn còn cho rằng không phải cái nhà mà ông biết kia nhưng vừa thấy mặt lại phát hiện đúng là nhà có con trai tàn tật giao nộp con hổ trắng.
Lãnh đạo vô thức chột dạ.
Lúc trước họ luôn mồm nói nhất định sẽ chăm sóc con hổ cẩn thận, không ngờ mới nuôi mấy ngày đã làm mất.
Vì chuyện này nên ông cũng ngại người trong nhà ấy, sợ đồng hương này hỏi chuyện con hổ, không ngờ lại gặp ở đây.
Ngẫm lại chuyện ông vừa nghe, đồng chí lãnh đạo rất khiếp sợ:
"Nhà các vị muốn nhận thầu núi sao?"
Lão thái thái vô thức muốn để các con trai che chắn trước người con gái nhưng Diệp Hà hiểu, cô không thể cứ mãi trốn sau lưng các anh.
Thêm nữa, chuyện nhận thầu núi là đề xuất của cô, có rất nhiều vấn đề chỉ có cô mới đủ sức trả lời được.
Đối với cái lắc đầu của lão thái thái, cô cho bà một ánh mắt trấn an, chủ động đứng trước mặt lãnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-con-gai-tu-tien-dai-than/461011/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.