Mặc dù tối qua Vinh Nhung đã trải qua một đêm kinh hoàng, nhưng sáng hôm sau cậu vẫn dậy sớm, thay bộ quần áo trắng và quần jean xanh nhạt mà mình đã mặc vào ngày đầu tiên đến chương trình, rồi cùng Đô Đô đi đạp xe với vẻ mặt tràn đầy năng lượng.
Vừa ra khỏi sân nhỏ, cậu đã tình cờ gặp Phó Ưng Phủ đang chạy bộ về.
Vinh Nhung dừng xe, lịch sự chào hỏi: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Phó.” Thấy mồ hôi ướt đẫm trên trán Phó Ưng Phủ, cậu hỏi thêm: “Hôm nay anh chạy xa hơn mọi ngày à?”
“Anh đã nói là đừng gọi anh như vậy rồi mà.” Khi Vinh Nhung nghĩ rằng Phó Ưng Phủ đang tức giận, anh lại nói với giọng điệu bình tĩnh: “Hôm nay tôi chạy thêm năm cây số.”
Vinh Nhung ngưỡng mộ dựng thẳng ngón cái, cậu rất ngưỡng mộ ý chí kiên trì chạy bộ mỗi ngày và làm việc chăm chỉ của Phó Ưng Phủ.
Mặc dù Phó Ưng Phủ không cười thật tươi, nhưng Vinh Nhung vẫn cảm thấy anh vui hơn một chút.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Phó Ưng Phủ: “Sao hôm nay không mặc bộ quần áo tôi mua cho cậu?” đã khiến Vinh Nhung trở nên căng thẳng.
May mắn thay, Đô Đô trong lòng Vinh Nhung “meo meo” một tiếng, thu hút sự chú ý của Phó Ưng Phủ, Vinh Nhung nhân cơ hội này nhanh chóng chuồn đi: “Đô Đô thúc giục tôi đi rồi, tạm biệt tổng giám đốc Phó!”
Phó Ưng Phủ quay người lại, nhìn theo bóng dáng tràn đầy sức sống của Vinh Nhung mà rơi vào trầm tư.
…
Đến 8 giờ sáng, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-cong-nam-den-muon-nhat-trong-truyen-van-nhan-me/276317/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.