Đến khi hoàng hôn buông xuống, vì trại nuôi ngựa chỉ mở cửa đến giờ đó, Vinh Nhung đành luyến tiếc theo Phó Ưng Phủ lên xe rời đi.
Phó Ưng Phủ nhận ra tâm trạng của Vinh Nhung, liền nói với cậu: “Lần sau tôi sẽ lại đưa cậu đến đây.”
Nghe vậy, Vinh Nhung lập tức rời mắt khỏi trại nuôi ngựa, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Phó Ưng Phủ, mà chuyển sang chủ đề khác: “Tổng giám đốc Phó, chúng ta sẽ về nhà chung phải không?”
Phó Ưng Phủ thấy Vinh Nhung nói chuyện mà không dám nhìn mình, liền đáp: “Những chuyện khác để sau đã, chúng ta đi ăn tối trước.” Nói xong, Phó Ưng Phủ liền báo địa chỉ cho tài xế.
Phải ăn tối cùng nhau nữa sao? Nghĩ đến việc lại bị mắng một trận, Vinh Nhung cảm thấy hơi ủ rũ.
Nhưng cậu không ngờ rằng Phó Ưng Phủ lại đưa cậu đến một quán bar nhạc sống!
Vinh Nhung chưa từng đến quán bar, vừa bước vào đã cảm thấy như lạc vào một thế giới lãng mạn và thơ mộng. Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm không gian, bartender đang điều chế cocktail bằng những động tác uyển chuyển, một nữ ca sĩ ngồi trên sân khấu nhỏ vừa đàn ukulele vừa hát những bản nhạc dân gian, khách hàng vừa nhâm nhi đồ uống vừa lắng nghe âm nhạc, tạo nên một cảm giác thư thái, thoải mái.
Ban đầu, Phó Ưng Phủ hơi chê bai đề xuất ‘nơi mà những người trẻ tuổi thích đến’ của chủ trại nuôi ngựa. Anh không thích những câu lạc bộ hay hộp đêm sang trọng mà những người cùng tầng lớp thường lui tới, cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-cong-nam-den-muon-nhat-trong-truyen-van-nhan-me/689571/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.