Mất một khoảng thời gian dài, cơ thể Yul mới tìm lại được sự cân bằng. Chỉ đến lúc đó, Mikael mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Yul kiểm tra tình trạng của mình trong khi nhảy cẫng lên với đôi chân ngắn của cậu.
“Xong rồi, tôi trở lại rồi!”
Mikael mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy Yul nói liến thoắng đầy phấn khích.
Caleb, người đang quan sát cảnh tượng này, không khỏi nghi ngờ mối quan hệ giữa họ. Hai người gặp nhau như thế nào và khi nào họ lại trở nên thân thiết đến vậy?
Đã khá lâu kể từ khi Caleb bắt đầu phục vụ Mikael với tư cách cấp dưới. Trong suốt thời gian ấy, anh chưa bao giờ thấy Mikael bày tỏ cảm xúc của mình rõ ràng như thế này, dù là cảm xúc tích cực hay tiêu cực.
Nhưng với con búp bê nhỏ này, Mikael lại bối rối, giận dữ và hạnh phúc. Caleb cảm thấy thật lạ lẫm.
Dĩ nhiên, nếu hỏi anh ấy có ghét điều đó không, câu trả lời là không. Anh chỉ cảm thấy bối rối mà thôi.
“Mikael, đưa tôi cái gương đó. Xem thử có đối xứng không!”
“Mệt quá.”
Mikael càu nhàu rồi đưa cho Yul cái gương.
Chỉ có cái mặt to tướng của cậu chiếm hết gương. Vì vậy, Yul phải lùi lại một chút để có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể mình.
Yul, người thường xuyên di chuyển lùi về phía sau với tốc độ vội vã, nhìn vào gương và ngạc nhiên. Khi Mikael nhìn thấy vẻ mặt đó, ánh mắt anh trở nên sắc bén, không biết có phải lại có vấn đề gì nữa không.
“Tôi trần truồng!”
Nhưng những lời thốt ra từ miệng Yul lại không giống với những gì Mikael lo lắng.
Yul vội vàng che chắn cơ thể trần truồng của mình. Dĩ nhiên, cậu biết là không có phần nào quan trọng bị lộ, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ khi phải ở trần ở nơi không phải là phòng tắm.
“Mikael, Mikael! Quần áo của tôi… À, đúng rồi. Chúng bị rách mất rồi!”
Khi Yul kêu lên, cậu nhìn Mikael với ánh mắt khó chịu.
Lại một lần nữa, khi cậu liếc hắn với vẻ mặt của một con búp bê bông, thì chẳng có gì đáng sợ cả.
Dù sao thì, Mikael cũng gặp khó khăn. Dù có may lại quần áo rách thì vấn đề hiện tại là quần áo đã bị bẩn vì nước bọt của Lucky. Hắn đã cố gắng tắm cho cậu, nhưng không thể để cậu mặc lại bộ đồ đó được.
Trong khi Mikael đang suy nghĩ về những chuyện này, Yul ngồi xổm xuống và cố gắng che chắn cơ thể mình càng nhiều càng tốt.
May mắn thay, cái đầu của cậu quá to, dù có trần truồng thì cũng không ai chú ý mấy đến cơ thể. Dĩ nhiên, sự thật này cũng không mang lại nhiều sự an ủi cho Yul.
"Haah, Caleb. Trước tiên, tìm ai đó bảo bà Bones làm vài bộ quần áo cho cậu ta. Lấy mấy bộ đồ trong phòng tắm và may cho vừa vặn, nhưng vì cái đầu của cậu ta lớn, nhớ làm cổ áo rộng ra một chút, hoặc làm kiểu cài nút cho dễ mặc và cởi ra. Nhờ bà ấy làm một bộ rồi gửi cho tôi ngay nhé.”
“Cả quần lót nữa!”
Yul nhanh chóng ngắt lời Mikael. Một khi cậu phát hiện ra mình không có quần lót, cậu không còn muốn sống tiếp mà không có thứ đó.
“Cái gì? À, vâng, tôi hiểu rồi…”
Caleb ấp úng trả lời trước hai người họ.
Bà Bones là một thợ may nổi tiếng trong Đế chế, chuyên sản xuất hầu hết trang phục cho Công tước Orlov.
Anh trả lời "vâng" vì đó là mệnh lệnh, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Vì danh tiếng của bà Bones quá cao, không chỉ Công tước mà còn nhiều gia đình quý tộc khác cũng nhờ bà may quần áo cho họ.
Nói cách khác, bà là điểm giao thoa của nhiều gia đình quý tộc. Vì vậy, bà biết rất nhiều chuyện giật gân về giới quý tộc. Ví dụ, có người trong một gia đình nào đó gần đây được bổ nhiệm vào một chức vụ trong chính phủ và đã đặt làm trang phục riêng.
Dĩ nhiên, bà biết rõ vị trí của mình nên không tiết lộ thông tin về các gia đình quý tộc, nhưng dù sao thì những bí mật vẫn có thể bị lộ ra như khói bay đi, dù bà có cố gắng ngăn cản đến đâu.
Nếu câu chuyện về việc đặt làm quần áo cho búp bê từ nhà Công tước Orlov bị lan truyền, sự chú ý của mọi người sẽ tự nhiên bị thu hút.
Không có gì phải lo nếu đó là gia đình có con nhỏ chơi búp bê, nhưng trong nhà Công tước Orlov lại không có một đứa trẻ nào, kể cả thanh thiếu niên.
Tò mò sẽ càng trở nên mãnh liệt. Và tò mò thái quá đôi khi lại dẫn đến kết quả sai lầm. Ví dụ, tin đồn vô căn cứ.
Đây chính là điều mà Caleb lo lắng.
Anh lo rằng sẽ có tin đồn về một đứa trẻ giấu mặt của Đại Công Tước. (tin đồn con của Mikael)
Dù sao thì việc Mikael thể hiện cảm xúc rõ ràng hơn kể từ khi có một con búp bê tên Yuri và trông hạnh phúc hơn trước là một điều tốt. Tuy nhiên, nghĩ đến những hiểu lầm có thể xảy ra sau đó, lòng anh lại trĩu nặng.
Caleb rời khỏi phòng với một tâm trạng nặng trĩu.
“Che lại bằng cái này.”
Mikael đưa cho Yul một chiếc khăn tay. Yul nhanh chóng cầm lấy và quấn quanh người.
Khi quấn chiếc khăn tay mềm mại với họa tiết nhiều màu sắc quanh cơ thể, nó trông giống như một chiếc đầm lệch vai mà thường chỉ thấy ở những buổi lễ trao giải cuối năm. Nhìn vào gương, Yul phồng má lên không hài lòng, nhưng hiện tại không còn lựa chọn nào khác.
Cuối cùng, Yul, sau khi thỏa hiệp với thực tế hiện tại, thở dài.
Cuộc sống chẳng bao giờ dễ dàng, và chẳng có gì diễn ra theo ý muốn. Đặc biệt là sau khi trở thành một con búp bê.
Yul cúi đầu xuống. Sau đó, sức nặng của cái đầu kéo cơ thể cậu về phía trước, khiến cậu ngã nhào xuống đất, mặt đập xuống sàn.
"Á! Á! Khó chịu quá!"
Yul nằm sấp trên sàn, đấm đạp và vật vã. Cơn bực bội của Yul lên đến đỉnh điểm khi cơ thể cậu không nghe lời, đặc biệt là trong lúc cảm thấy bất lực.
Mikael, nhìn thấy cảnh tượng của Yul, cũng không cảm thấy dễ chịu.
Thật sự là một điều kỳ lạ. Không biết tại sao, Mikael lại thấy khó chịu vì con búp bê nhỏ bé này? Hắn phải làm rất nhiều việc phiền phức, vậy mà sao hắn lại không ghét nó? Mikael tự hỏi mà chẳng hiểu nổi.
“Giờ đến giờ ăn tối rồi.”
“Tôi không muốn ăn…”
Yul không ngẩng đầu lên, trả lời yếu ớt.
Nói về bữa ăn, thì chắc chắn nó sẽ đầy dầu mỡ, bột mì và các sản phẩm từ sữa. Dĩ nhiên, nếu hắn đe dọa cắt cậu bằng dao vì phàn nàn về món ăn, cậu sẽ phải ăn để sống, nhưng nếu không, cậu sẽ cố gắng chịu đựng cho đến cuối cùng.
“Ừ. Thế thì thôi vậy.”
Ngược lại với những lo lắng của mình, Mikael lại bất ngờ nhượng bộ. Yul nghĩ rằng người đó chắc hẳn điên rồi, nhưng dù sao thì cũng tốt, thế là cậu duỗi người thoải mái.
Trong khi đó, có tiếng xào xạc từ phía bàn ăn. Có vẻ như người hầu của Công tước đang mang bữa ăn đến và chuẩn bị nó. Yul chẳng thèm để ý đến chuyện đó, vì đó là những gì cậu đã trải qua trong những ngày qua.
Tiếng ồn ào kéo dài một lúc, rồi sau đó là tiếng cửa mở. Người hầu, sau khi chuẩn bị xong, có vẻ như đã rời khỏi phòng.
Cho đến lúc này, Yul, vẫn đang nằm úp mặt mà không nghĩ ngợi gì, bỗng dưng tỉnh dậy vì mùi vị cay cay thơm nồng.
Ngửi ngửi, Yul lại hít vào hương thơm đó, rồi mở to mắt ngạc nhiên. Mùi này không phải là mùi của phô mai béo ngậy hay bơ dầu mỡ.
Như bị ma ám, cậu quay về phía bàn mà chẳng hề nhận ra, nhưng Mikael, đứng cạnh cậu, nhẹ nhàng bế Yul lên.
“Wahh…”
Yul, trong khoảnh khắc, đã đến trước bàn nhờ vào đôi chân dài của Mikael thay vì đôi chân ngắn của cậu, và không thể không thốt lên một tiếng kêu mê mẩn.
Món ăn trên bàn trông giống như một món canh bò cừu cay. Nó không phải là kimchi hay mì ramen mà cậu đã khóc lóc đòi trong sáng nay, nhưng ít ra đây cũng là món cay.
“Vẫn không muốn ăn sao?”
Trước câu hỏi nhẹ nhàng của Mikael, Yul ôm ngực. Lần đầu tiên, Mikael trông thật tuyệt vời.
Giờ thì hắn mới xứng đáng với khuôn mặt đẹp trai đó!
Yul xúc động sâu sắc trước món quà bất ngờ mà Mikael chuẩn bị.
Yul tiến lại gần món canh bò cừu cay với đôi chân ngắn, ánh mắt sáng lên đầy hứng khởi.
“Mikael, Mikael! Cái này là gì thế?”
“Cái này là món thịt hầm, hay gì đó. Dù sao, tôi đã bảo đầu bếp nấu một món hầm cay, và anh ta làm ra cái này. Hiện giờ không thể làm kimchi vì thiếu nguyên liệu, nhưng anh ta bảo sẽ thử làm sau.”
“Mikael…”
Yul nhìn món món thịt hầm rồi lại nhìn khuôn mặt Mikael, chẳng biết nên nhìn cái nào trước. Khuôn mặt Mikael trông đẹp trai chẳng kém gì món goulash. Ai mà biết món thịt hầm trông như thế nào mới là đẹp, nhưng dù sao, hiện tại chẳng có gì tuyệt vời hơn món thịt hầm đối với Yul, nên đó là một lời khen.
“Thử đi. Nếu muốn cay hơn thì có thể cho thêm tiêu.”
Nghe theo lời Mikael, Yul gật đầu như chưa từng gật đầu nhiều đến thế.
Cầm chiếc thìa lớn như cả cơ thể mình, Yul vội vàng múc một muỗng món thịt hầm và nếm thử.
Nó không giống hẳn, nhưng có vị giống như canh bò cừu. Vị cay vừa phải, không quá mạnh, đủ để xoa dịu cái bụng đang cồn cào của cậu.
“Kya, ngon quá!”
Hắn cũng hài lòng với khuôn mặt thỏa mãn của Yul.
Quả là đáng công khi để Levi lại với tên lải nhải đó và tự mình đi đến bếp yêu cầu đầu bếp làm món cay ngay lập tức. Nhìn thấy vẻ mặt của Mikael, đầu bếp đồng ý ngay.
Mikael chỉ có thể yên tâm khi nhận được sự xác nhận từ đầu bếp rằng anh ta sẽ cố gắng tìm công thức và nguyên liệu để làm món ăn mà hắn yêu cầu.
Chà, Yul sẽ chẳng bao giờ biết được chuyện này dù có chết đi sống lại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.