🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một ngày đầy sự kiện. Cơ thể Yul mệt mỏi, nhưng tâm trí cậu như bay bổng. Cậu ra ngoài và mua rất nhiều món ngon. Buổi biểu diễn xiếc cũng khá thú vị.

 

Dĩ nhiên, có một vài điều không may, nhưng… thật may là mọi chuyện đã ổn thỏa.

 

Lúc nãy, cậu không thể nghĩ được gì vì quá bận rộn với tình huống một người suýt chết, nhưng sau khi giải quyết xong chuyện gấp, cậu cảm thấy thư giãn hơn rất nhiều.

 

Thực lòng cậu không nghĩ Mikael sẽ tức giận thay cho mình như thế.

 

Trong câu chuyện gốc, Mikael chẳng quan tâm đến ai ngoài Levi. Việc hắn tức giận và lo lắng cho cậu thật bất ngờ, nhưng thật sự, cậu cảm thấy rất vui.

 

“Lucky, Lucky. Mày có biết hôm nay ba đã gặp chuyện gì không?”

 

Dù có bao nhiêu chuyện xảy ra đi chăng nữa, những người có thể trò chuyện cùng cậu vẫn rất hạn chế.

 

Vì vậy, Yul nói với Lucky, con vật đang ngủ ngon lành. Lucky từ từ mở mắt, nhìn Yul một cái rồi lập tức quay đầu đi chỗ khác.

 

“Lucky…!”

 

Dù gọi tên thân mật như vậy, Lucky cũng chẳng thèm liếc nhìn cậu. Yul ôm ngực, cảm nhận vết thương sâu trong lòng.

 

“Chúng ta vẫn tốt, đúng không Lucky…”

 

Trước kia, cậu suýt bị ăn sống từng ngày, nhưng giờ đây, không được Lucky chú ý đến, cậu cảm thấy còn tệ hơn.

 

Làm người thì tốt, nhưng có một điều duy nhất khiến cậu cảm thấy buồn là mối quan hệ giữa cậu và Lucky trở nên ngượng ngùng. Khi đó, khi Lucky còn là con búp bê, mọi thứ dễ dàng hơn nhiều.

 

“Chắc ba lại phải trở thành búp bê à? Làm vậy thì mày sẽ yêu ba lại sao…”

 

Yul lẩm bẩm như thể mình là nhân vật trong một bộ phim buồn.

 

Mikael, đang nằm trên giường và nhìn cậu như vậy, lắc đầu như thể đã mệt mỏi.

 

“Ngày mai, mày lại phải yêu ba, hiểu chưa? Ngủ ngon, bé yêu của ba.”

 

Yul, sau khi nói lời tạm biệt với Lucky không thèm nghe, bò lên giường. Sau một lúc tìm chỗ ngồi thoải mái, cậu đã quen với việc dính sát vào Mikael.

 

“Chúc ngủ ngon, Mikael.”

 

Yul thì thầm trong giọng thấp khi đã tìm được vị trí thoải mái. Giọng cậu vang lên trong không khí đêm một cách dễ chịu.

 

Yul dụi mắt buồn ngủ. Cậu lấy tay dụi mắt mình. Khi cảm nhận được cái chạm mềm mại dễ chịu, một nụ cười hạnh phúc bắt đầu nở trên môi…

 

“Ahhhh!”

Tại sao lại mềm như vậy, tại sao!

 

Khuôn mặt vốn đang chuẩn bị cười của Yul bất ngờ chuyển sang kinh ngạc, và cùng lúc đó, cậu hét lên. Giọng cậu quá nhỏ để có thể gọi là hét. Cũng vì giọng nói của cậu nhỏ bé.

 

“Tôi biến về ! ahhhhhhh!”

 

Yul hét lớn bằng cái giọng lớn nhất cậu có thể.

 

Cậu đã trở lại thành hình dạng cũ, nhỏ bé.

 

Toàn thân cậu bị quấn trong lớp vải mềm mại, không có cổ, đầu lại lớn, và cậu lại là con búp bê bông .

 

“Tại sao! Tại sao lại thế này! Tại sao!”

 

Yul quằn quại trong cơ thể nhỏ bé của mình, cơn giận trào dâng. Cơ thể bé nhỏ của Yul đối lập hoàn toàn với chiếc giường lớn, và tiếng la hét của cậu trở nên càng nhỏ bé hơn bao giờ hết.

 

Yul, đang gào thét trong khi lật qua lật lại cơ thể tí hon của mình, cuối cùng cũng im bặt trên giường vào một lúc.

 

Khi một người phải đối mặt với một tình huống quá tuyệt vọng, họ sẽ mất đi ý chí chiến đấu. Yul cũng rơi vào tình trạng tương tự.

 

Tất nhiên, lúc này Yul không phải là người, mà là một con búp bê.

 

Bao lâu rồi nhỉ? Cánh cửa đóng chặt mở ra.

 

“Vẫn ngủ à… Yuri? Cậu ở trong phòng tắm à? Yuri!”

 

Giọng Mikael gọi tìm Yul ngày càng lớn. Dù sao đi nữa, Yul, khi đã mất hết ý chí, chỉ nằm im trên giường, mặt úp xuống.

 

“Yuri! Cái quái gì vậy, cậu đi đâu rồi!”

 

Mikael nhìn khắp phòng lo lắng, rồi nhìn vào phòng tắm, như thể đã mất hết lý trí.

 

Hắn đã ra ngoài một lúc vì có người từ hoàng gia đến.

 

Hắn cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến việc Yul sẽ ở một mình trong phòng, nên đã không nghe lời người khác, để Caleb làm việc còn mình thì vội vàng trở về. Hắn hối hận, nếu biết sẽ lo lắng như thế này suốt, hắn hẳn đã xích Yul lại từ trước.

 

Ngay cả khi Yul là con búp bê, hắn cũng không thể rời mắt khỏi cậu, nhưng khi cậu trở thành một người dễ thương, hắn lại càng cảm thấy lo lắng hơn.

 

Mikael vội vàng quay lại phòng, cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn không kìm được sự lo lắng, và cuối cùng, Yul đã biến mất.

 

Nơi Yul vừa nằm chỉ còn lại những bộ đồ cậu mặc, và không có dấu hiệu nào của Yul… Hoặc là hắn nghĩ thế, nhưng rồi, hắn nhìn thấy một hình tròn màu hồng quen thuộc qua bộ đồ.

 

“Yuri…?”

 

“…”

 

“Trả lời tôi. Trước khi tôi mất bình tĩnh.”

 

“Vâng. Tôi ở đây.”

 

Chỉ khi nghe thấy câu trả lời nhanh chóng, Mikael mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ Yul đã bỏ trốn, nhưng may mắn là không. Dù vậy, có vẻ như vẫn còn một vấn đề khác.

 

“Tại sao cậu lại thành búp bê nữa?”

 

“Đó là điều tôi định nói. Đừng kéo áo của tôi lên. Tôi không có đồ lót.”

 

“Không phải tôi đã nhìn thấy một hoặc hai lần rồi sao?”

 

“Ôi… tôi thật sự ngượng khi nói điều đó, nhưng tôi sẽ im lặng vì nó là sự thật.”

 

Mikael nói hết tất cả những gì đã làm, nhưng thật là buồn cười khi Yul lại giả vờ như không có chuyện gì.

 

Hắn kéo áo sơ mi trắng lên và thấy con búp bê bông với tóc hồng mà hắn vẫn luôn nhìn thấy. Nỗi thất vọng của Yul thể hiện rõ trên gương mặt cậu khi nằm úp mặt xuống giường.

 

Mikael cũng khá hoảng sợ khi thấy Yul lại thành búp bê, nhưng hắn cũng cảm thấy hài lòng vì nghĩ rằng ít nhất cậu sẽ không thể chạy trốn khỏi tình huống này nữa.

 

“Tại sao tôi phải chịu đựng như thế này? Tôi đã sống một cuộc đời khá tốt mà.”

 

Yul càu nhàu. Dù sao đi nữa, Mikael cảm thấy hài lòng khi thấy Yul vẫn ở trước mắt mình.

 

Sau đó, hắn thề sẽ giữ chặt cậu để Yul không nghĩ đến chuyện bỏ trốn khi trở lại thành người.

 

“Mikael, anh có thể đưa tôi quần áo không? Dù tôi là búp bê đi nữa, nhưng vẫn khá xấu hổ.”

 

“Cậu xấu hổ sớm nhỉ.”

 

Mikael bật cười khi thấy Yul giờ lại cảm thấy xấu hổ, mặc dù suốt từ nãy đến giờ cậu nằm úp mặt với cái mông nhỏ nhắn lộ ra.

 

“Nhanh lên. Mông tôi lạnh lắm. Không, trái tim tôi tan vỡ rồi.”

 

Cuối cùng Mikael đi lấy quần áo cho con búp bê của hắn vì cái lạnh làm Yul run rẩy.

 

Hắn lấy ra bộ quần áo đã được cất gọn gàng trong ngăn kéo và bắt đầu chọn đồ. Với người khác, cảnh Archduke Orlov chọn đồ cho một con búp bê có thể gây sốc, nhưng với Mikael, người đã quen sống với Yul, điều đó chẳng có gì lạ.

 

Một lúc sau, Mikael quay lại với quần tây màu xanh navy, áo sơ mi trắng và nơ màu xanh, vẻ hài lòng trên khuôn mặt hắn. Hắn nghĩ rằng bộ đồ này sẽ rất hợp với đôi mắt xanh của Yul.

 

“Không vừa. Cậu béo lên à?”

 

“Sao lại có thể thế? Tôi chỉ bị sưng một chút thôi.”

 

“Cơ thể cũng sưng lên sao?”

 

“… Trời ạ, thôi bỏ đi.”

 

Mikael, người đang mặc đồ cho Yul, nhíu mày với vẻ không hài lòng.

Yul chỉ mới không mặc đồ búp bê trong vài ngày, nhưng giờ đây việc mặc đồ cho cậu trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

 

Lại một lần nữa, vì cái nút không dễ dàng đóng lại, tay Mikael bắt đầu căng thẳng.

 

“Ôi, đau quá, đau quá! Không phải làm thế!”

 

“Hít bụng vào.”

 

“Vâng-.”

 

Hup. Yul hít một hơi thật sâu và rút bụng vào giống như lần đầu tiên Mikael mặc đồ cho cậu. Dù sao thì, dù khó khăn để nhét cái bụng búp bê phình ra, vẫn tốt hơn nhiều so với việc không mặc gì.

 

Sau một khoảng thời gian khó khăn cho cả hai, cuối cùng Yul cũng được mặc đồ xong. Sau khi Mikael thắt nơ nhỏ với những ngón tay dài, mịn màng của hắn, Yul cuối cùng cũng xong.

 

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

 

“Tôi cũng không biết. Khi tôi tỉnh dậy, nó là như vậy.”

 

“Có chuyện gì kỳ lạ không? Như là nghe thấy một giọng nói gì đó. Cậu không nghe thấy giọng của bạn cậu gì đó à?”

 

“Không, không có gì như vậy. Khi tôi mở mắt ra, là như thế này.”

 

“Hmm. Lạ thật.”

 

“Đó là tôi muốn nói. Tôi tưởng tôi sống như một con người rồi, nhưng giờ lại là cái thân thể này! hức! Không có cái đó! lần thứ hai không có!” (cái giữa hai chân)

 

“Tại sao cậu lại ám ảnh với thứ vô dụng đó vậy?”

 

“Anh nói cái gì?! Mikael làm sao mà biết tôi có bao giờ dùng nó không?! Tôi là con trai độc đinh thế hệ thứ ba đấy! Nói những lời tàn nhẫn như vậy với con trai độc đinh thế hệ thứ ba!”

 

Khi Mikael nói vậy, Yul nhảy dựng lên và nổi giận. Dù sao thì Mikael cảm thấy thật thú vị.

 

Để ai đó sử dụng nó… Không, hắn đang nghĩ cái gì vậy? Dùng hay không là chuyện của Yul, không phải của hắn. Dù tất nhiên hắn muốn được tham gia.

 

Mikael nhíu mày, chìm trong một dòng suy nghĩ mà chính hắn cũng không hiểu nổi.

 

Yul, không hề biết tâm trạng của Mikael, vẫn tức giận và lườm hắn.

 

Ngay cả khi đã rủa xả, lòng cậu vẫn sôi sục sự phẫn uất, không thể hiểu sao Mikael lại nói những lời tàn nhẫn như vậy.

 

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.