Mikael tự trách mình vì đã rời đi mà không mang theo đủ hộ vệ. Anh đã tự đưa ra quyết định ấy, bởi vì đây chỉ là một chuyến đi ngắn và không quá xa. Anh không biết liệu có hộ vệ đi cùng thì mọi chuyện có thay đổi không, nhưng giờ đây, anh chỉ có thể hối hận vì những gì mình chưa kịp đề phòng.
"Ngài ổn chứ?"
"..."
Mikael không đáp lại lời của Hoàng đế Andrei, dù ông đã thay anh xử lý hậu quả sau vụ tấn công. Anh cảm thấy nếu mở miệng, thì thứ thoát ra không phải là lời nói, mà là một tiếng gào thét.
"Hoàng gia đang dốc toàn lực tìm kiếm Yuri, đừng quá lo lắng."
"..."
"Mikael."
Không nhận được bất kỳ phản hồi nào, Andrei lo lắng gọi tên anh. Nhưng Mikael vẫn im lặng. Sau một lúc chìm trong yên lặng, Andrei thở dài nặng nề.
"Ta chỉ nói trước, đề phòng thôi. Đừng nghĩ đến chuyện lết cái thân đầy thương tích này đi tìm Yuri. Ngươi cũng đang là bệnh nhân. Hãy tin tưởng hoàng gia và gia tộc Orlov—"
"Biết tin ai đây?"
"Mikael."
"Trong tình huống này, tôi phải tin ai đây, Andrei?"
Giọng Mikael vừa thất vọng, vừa phẫn nộ. Nghe có vẻ anh đang trách móc Andrei, nhưng thực ra, Andrei chỉ thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng Mikael cũng chịu nói ra. Nếu anh tiếp tục giữ im lặng, có lẽ ông còn lo lắng hơn.
"Chỉ có một số ít người trong gia tộc Orlov biết tôi đến Ruchend. Vậy mà tôi lại bị phục kích. Điều đó có nghĩa là… kẻ địch có nội gián trong gia tộc Orlov. Làm sao tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-cuc-bong-cua-top-dien-cuong-am-anh/2709098/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.